Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 152: Tiêu mẫn kiêu ngạo ương ngạnh (1)




Cho đến nay, Tiêu Mẫn vẫn luôn cho rằng mình mỹ mạo vô song, nữ tử trong Thánh cảnh có thể so sánh với nàng chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho tới hôm nay gặp được Mộ Như Nguyệt, nàng mới biết lúc trước mình ngây thơ cỡ nào.
So với dung mạo tuyệt diễm của nàng, thiếu nữ này khiến người ta có cảm giác không nhiễm khói lửa phàm tục, chính là vì cảm giác này cho nên trong lòng Tiêu Mẫn mới tràn ngập ghen ghét...
“Ngươi chính là Mộ Như Nguyệt?” Tiêu Mẫn hất cằm, kiêu ngạo nhìn bạch y thiếu nữ, “Ngươi hẳn là biết thân phận của ta, ta là người của Tiêu gia Thánh cảnh.”
Làm tiểu thư Tiêu gia, nàng quả thật có tư cách để kiêu ngạo.
Mộ Như Nguyệt nhìn nữ nhân ánh mắt cao ngất trước mắt, rốt cuộc cũng hiểu tại sao Vô Trần không muốn nàng đi gặp nàng ta, nữ tử kiêu ngạo ương ngạnh như thế, đúng là nàng không cần thiết phải gặp.
Mộ Như Nguyệt khẽ nhướng mày, ánh mắt lạnh băng nhìn Tiêu Mẫn.
“Ngươi là nữ nhi của Thánh Nguyệt phu nhân?”
“Đương... đương nhiên.”
Lúc nói lời này, Tiêu Mẫn không có cách nào nói được đúng lý hợp tình.
Dù sao nàng cũng chỉ là một thứ nữ của Tiêu gia mà thôi, không thể so được với dòng chính nữ như Tiêu Uyển, nàng đã từng vì muốn trở thành chính nữ mà đi bái thiếu chủ cùng Thánh Nguyệt phu nhân làm nghĩa phụ nghĩa mẫu nhưng lại bị cự tuyệt không cho chút mặt mũi nào.
Nàng làm sao cam tâm? Cho nên tuyên bố với bên ngoài mình là nữ nhi của Thánh Nguyệt phu nhân, mà tính tình Thánh Nguyệt phu nhân vẫn luôn rất tốt, cũng lười giải thích, cứ như vậy cho nàng cơ hội.
Mộ Như Nguyệt quét mắt về phía Tiêu Mẫn một cái, dường như phát hiện điều gì, hơi cong khóe môi: “Thật sự?”
Trong lòng Tiêu Mẫn chột dạ, nàng đương nhiên biết không phải thật, Thánh Nguyệt phu nhân khinh thường nàng, căn bản không muốn nhận nàng làm nghĩa nữ...”Cho dù tiểu thư chúng ta không phải nữ nhi ruột của Thánh Nguyệt phu nhân thì thế nào? Thánh Nguyệt phu nhân nhận nàng làm nghĩa nữ, cũng giống như coi nàng là nữ nhi.” Ngân Hoàn thấy tiểu thư nhà mình bị khi dễ, không khỏi hung tợn trừng mắt Mộ Như Nguyệt, trong mắt rõ ràng mang theo khinh bỉ.
Mộ Như Nguyệt cười lạnh: “Ánh mắt Thánh Nguyệt phu nhân từ khi nào trở nên kém như vậy, a miêu a cẩu gì cũng nhận làm nghĩa nữ.”
“Người... ngươi nói vậy là có ý gì?” Sắc mặt Tiêu Mẫn xanh mét, hai mắt phun lửa nhìn Mộ Như Nguyệt, “Ngươi lại dám mắng ta là a miêu a cẩu? Thánh Nguyệt phu nhân tinh mắt nên mới nhận ta làm nghĩa nữ, Tiêu Mẫn ta là tiểu thư Tiêu gia, ngươi bất kính với ta, dù là Thanh Vân Môn cũng không thể che chở người!”
Mộ Như Nguyệt cười lạnh lắc đầu, nàng vốn còn tưởng rằng tiểu thư Tiêu gia sẽ hoạt bát đáng yêu như Tiêu Uyển, không ngờ lại có loại nữ tử kiêu ngạo ương ngạnh như vậy.
“Nguyệt Nhi, đừng nhiều lời vô nghĩa với nàng”, Dạ Vô Trần ôm Mộ Như Nguyệt vào ngực, dung nhan âm trầm nhìn về phía Tiêu Mẫn, hắn vung tay phóng ra một trận gió hất văng chủ tớ Tiêu Mẫn ra ngoài.
Tiêu Mẫn ngã chổng vó, nhưng lại không cảm nhận được một chút chật vật nào, chỉ si ngốc nhìn Dạ Vô Trần.
Phanh!
Cửa lớn Mộ trạch đóng lại, ngăn cản tầm mắt Tiêu Mẫn...
“Ai nha!” Ngân Hoàn ăn đau kêu to một tiếng, từ trên mặt đất bò dậy, nhăn mày bất mãn nói, “Tiểu thư, những người này lại dám quá phận như vậy, chúng ta trở về nói với trưởng lão để trưởng lão tới giáo huấn bọn họ.”
Tiêu Mẫn không nói gì, chỉ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm cửa lớn Mộ trạch...
“Ngân Hoàn, ta nhìn trúng nam nhân này, ta muốn gả cho hắn, không! ta nhất định phải gả cho hắn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.