Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1414: Tức mặc nhất chết (3)




Editor: Tường An
Phanh!
Ánh lửa văng khắp nơi, giống như một khối cự thạch đè nén trong lòng mọi người…
Trịnh Nhiên hơi ngẩn ra, khẽ mở mắt nhìn chiến thần cao lớn uy mãnh chắn trước mặt mình, ngăn trở công kích của sư hổ…
Oanh!
Lực lượng cường đại đánh vào thân thể chiến thần làm hắn lui về phía sau vài bước, ngực nứt ra một lỗ hổng, thậm chí có thể loáng thoáng nhìn thấy kim thiết bên trong…
Trịnh Thiên Thiên ngây ngốc quay đầu nhìn sườn mặt tuyệt mỹ của nữ tử, đáy lòng có chút phức tạp.
Xem ra lần này, bọn họ lại được nàng cứu…
Trịnh Thiên Thiên cười khổ, chỉ mới mấy ngày quen biết ngắn ngủi, nữ nhân này lại cứu mạng bọn họ nhiều lần như vậy.
Cả đời này cũng không thể hồi báo hết…
Những con rối khác cũng có động tác, đồng loạt vây quanh sư hổ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn nó.
Sư hổ phẫn nộ gào rống, vươn móng vuốt chụp về phía một con rối.
Thân thể kim loại của con rối kia bị móng vuốt bén nhọn cào ra ba vệt sâu, tóe lửa…
“Thực lực hiện tại của chiến thần là thần tôn trung cấp, mà sư hổ lại là thần tôn cao cấp, nếu là trước kia có lẽ sư hổ căn bản không thể chiến thắng, nhưng hiện giờ… tuy cũng có chút khó khăn nhưng cũng có thể thử một lần.”
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lóe lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tiểu đằng trên cổ tay, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt…
Nếu đã tới đây, vậy thì không có đạo lý rời đi.
Bất luận thế nào, nàng muốn biết chỗ sâu nhất trong di tích này rốt cuộc có thứ gì hấp dẫn Y Tư…
“Ngươi đang làm gì?”
Trịnh Thiên Thiên nhìn Mộ Như Nguyệt, thấy nàng vẽ đồ án cổ quái gì đó trên mặt đất thì hơi sửng sốt…
Gia hỏa này lại tính làm chuyện biến thái gì nữa?
Chẳng lẽ nàng muốn lợi dụng đồ án đó để xoay chuyển tình thế?
Nghĩ đến đây, Trịnh Thiên Thiên lắc đầu tự giễu, sao có thể? Chỉ dựa vào đồ án này cũng không thể giúp bọn họ giành thắng lợi…
Nhưng Mộ Như Nguyệt không hề để ý, nghiêm túc vẽ gì đó trên mặt đất…
Chiến thần vung kiếm chém về phía sư hổ, oanh một tiếng, mặt đất bị nó xốc hết lên, đất đá bay loạn xạ, nhưng trước mắt lại không có chút bóng dáng của sư hổ…
Bỗng nhiên, sát khí cường đại từ phía sau truyền đến, chiến thần vội vàng quay lại, giơ tay đỡ lấy công kích ập tới.
Một đạo bạch quang hiện lên, cánh tay chiến thần phát ra âm thanh tê tê, sau đó bịch một tiếng, cánh tay hắn đứt lìa, rơi xuống đất.
Chẳng qua, con rối không có cảm giác đau đớn, cho nên chiến thần cũng không có bất cứ biểu tình gì, tiếp tục bắt đầu công kích…
“Tình huống của chiến thần có chút không ổn.”
Trịnh Nhiên nhíu chặt mày, trong lòng lo lắng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Hắn cần phải nghĩ biện pháp khác.
Nhưng hắn chỉ vừa bước vào cảnh giới thần tôn, thậm chí khi liên thủ với Lâm Vân Long đối kháng chiến thần là thần tôn trung cấp cũng cực kỳ khó khăn chứ đừng nói đến một mình đối mặt với ma thú thần tôn cao cấp…
Thực lực của nó quá mạnh, đã mạnh đến mức bọn họ không thể chống đỡ…
Phanh!
Sư hổ há mồm phun ra một đạo bạch quang bắn vào ngực chiến thần, hắn buộc phải lui về phía sau vài bước, trên ngực bỏng cháy thành một lỗ đen lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.