Editor: Tường An
Không sai, nàng quả thật chỉ đùa với nàng ta mà thôi.
Là tự nàng ta nhảy xuống vực, không liên quan gì đến nàng cả…
Phanh!
Dạ Vô Trần phất tay một cái, thân thể Ngọc Nhã bị đánh văng ra ngoài, rơi mạnh xuống đất, bụi đất mù mịt…
“Ta cũng chỉ đùa với ngươi một chút thôi.”
Thanh âm nam nhân âm lãnh làm sắc mặt Ngọc Nhã càng thêm tái nhợt…
Sớm biết Tiêu Uyển có hậu thuẫn cường đại như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện đó…
Đáng tiếc, bây giờ có hối hận cũng chẳng ích gì.
Mộ Như Nguyệt quét mắt nhìn những người ở đây, lạnh giọng nói: “Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, ai nói ra những chuyện nữ nhân này đã làm đối với Tiêu Uyển thì có thể rời khỏi nơi này!”
Đám người bắt đầu nhốn nháo lên.
Bọn họ biết, nếu nói ra những chuyện đó, sau này sẽ không có khả năng tiếp tục lưu lại Ám Nguyệt phái.
Nhưng nếu không nói, hôm nay có thể rời khỏi đây hay không cũng là một vấn đề…
“Ta nói, ta nói…”
Nghĩ đến đây, mọi người tựa như đã hạ quyết tâm, ngươi một câu ta một câu kể ra hết những chuyện Ngọc Nhã đã làm.
“Từ sau khi Tiêu Uyển vào Ám Nguyệt phái, Ngọc Nhã không ít lần khi dễ nàng.”
“Đúng vậy a, đợt rèn luyện trong môn phái lần trước, Tiêu Uyển cũng suýt nữa chết trong tay nàng, chẳng qua khi đó Tiêu Uyển vận khí tốt, đúng lúc được trưởng lão nhìn trúng thu làm đồ đệ nên mới có thể thoát chết.”
“Còn có một lần trong môn phái bị mất một lọ đan dược, Ngọc Nhã liền nói là Tiêu Uyển trộm, lúc ấy nếu không có trưởng lão bảo hộ, sợ là Tiêu Uyển đã bị đuổi ra khỏi Ám Nguyệt phái rồi, nhưng cuối cùng dù không bị đuổi nàng vẫn bị đưa đến Ma sơn chịu phạt…”
Nghe lời mọi người nói, sắc mặt Ngọc Nhã ngày càng khó coi, hung hăng trừng mắt những người cáo trạng.
Nhưng mà, mỗi người nói xong đều được rời đi, bọn họ cũng hạ quyết tâm sẽ không bao giờ lưu lại Ám Nguyệt phái, nếu không nhất định sẽ không có ngày lành…
Nói không chừng còn thê thảm hơn cả Tiêu Uyển.
“Thì ra Tiêu Uyển ở Ám Nguyệt phái chịu nhiều khổ cực như vậy?” Mộ Như Nguyệt cười lạnh, “Ngươi nói, ta nên trừng phạt ngươi thế nào đây?”
“Ngươi…”
Ngọc Nhã biến sắc, lui về phía sau vài bước.
“Ngươi không thể làm gì ta, ta căn bản không làm gì sai, rõ ràng là Tiêu Uyển trộm đan dược mà không dám thừa nhận!”
“Đan dược? Không biết nàng trộm đan dược gì?” Mộ Như Nguyệt cười như không cười hỏi.
“Là đan dược thượng giai, nàng trộm đan dược thượng giai.” Ngọc Nhã cắn răng nói.
Nàng đương nhiên sẽ không nói, chính đan dược sư kia lấy trộm đan dược rồi giá họa cho Tiêu Uyển.
Dù sao, tất cả mọi người đều cho rằng Tiêu Uyển lấy trộm.
Mặc dù có trưởng lão che chở, không thể trừng phạt quá nặng, nhưng các đệ tử trong Ám Nguyệt phái vốn dĩ không có hảo cảm với nhân loại nên càng thêm khinh thường nàng…
Tiêu Uyển nghiễm nhiên trở thành người lấy trộm đan dược.
“Đan dược thượng giai sao?” Mộ Như Nguyệt cười nói, “Xin lỗi, đan dược thượng giai mà ngươi nói, căn bản không vào được mắt nàng.”
Lúc đầu, Mộ Như Nguyệt cũng không biết Tiêu Uyển mà Hồ Điệp nói có phải là muội muội của nàng hay không, đến khi tới chỗ này nàng mới cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia.
Vì vậy, nàng kết luận đó chính là Tiêu Uyển của Tiêu gia…
“Nàng chỉ là một nhân loại mà thôi, sao có thể nhìn thấy đan dược mà không nổi lòng tham? Nhất định là nàng trộm đan dược, nếu không tin ngươi có thể hỏi người trong Ám Nguyệt phái, tất cả mọi người đều có thể làm chứng.”