Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1350: Rừng ma giới (10)




Editor: Tường An
Ngũ quan nam nhân thâm thúy tuấn lãng, nữ tử thanh nhã như tiên, xa xa nhìn lại tựa như một đôi thần tiên quyến lữ kinh diễm ánh mắt mọi người…
Thấy hai người xuất hiện, người của Ám Nguyệt phái liền trở nên khẩn trương, không dám thở mạnh, sợ sẽ chọc giận đôi phu thê cổ quái này…
Thân thể Tiểu Bạch tản ra ánh sáng chói mắt, dáng người từ từ kéo dài ra, biến thành một thiếu niên tuấn mỹ ngây ngô…
“Tiểu Bạch.” Bạch Tố Tố vọt đến trước mặt Tiểu Bạch, hai tay ôm lấy gương mặt hắn, cười hì hì nói: “Nhiều năm không gặp, thì ra ngươi đã lớn như vậy…”
“Hừ!” Tiểu Bạch hừ lạnh, hất tay Bạch Tố Tố ra, “Hai người vô lương tâm các ngươi, bỏ ta lại một mình mà đi tiêu dao tự tại, ta còn chưa tính sổ với các ngươi đâu!”
“Tiểu tử thúi!” Long Khiếu Thiên trừng mắt, phẫn nộ nói: “Có ai nói chuyện với nương mình như ngươi sao! Xem cha ngươi hung hăng giáo huấn ngươi không.”
Nương? Cha?
Sắc mặt Hải Vân từ hoảng sợ biến thành kinh ngạc, thật lâu không thể hồi phục tinh thần…
Đôi phu thê thần long trong rừng ma giới lại là cha mẹ của tiểu gia hỏa kia?
Này… còn có chuyện gì dọa người hơn nữa không?
Đặc biệt là Ngọc Nhã, sắc mặt đã trắng bệch, nàng trước nay luôn tự cao về thân phận của mình nhưng lúc này căn bản không dám ngẩng đầu nhìn người trước mặt…
“Ngươi câm miệng cho ta!” Bạch Tố Tố hung dữ trừng mắt Long Khiếu Thiên, “Ngươi dám giáo huấn hắn, ta liền hưu ngươi trước!”
Long Khiếu Thiên vô cùng ủy khuất, tội nghiệp nhìn Bạch Tố Tố: “Tức phụ…”
“Lập tức cút về quỳ ván giặt đồ cho ta, không có mệnh lệnh của ta không cho phép đứng lên.”
Lúc đầu, mọi người còn cảm thấy Bạch Tố Tố giống tiên nữ, ai ngờ nàng vừa mở miệng liền khiến bọn họ cả kinh há hốc mồm.
Nữ nhân đanh đá này thật sự là tiên nữ bạch y thanh nhã?
Chắc không phải là thần kinh thác loạn chứ?
“Tiểu Bạch.”
Lúc Bạch Tố Tố quay đầu nhìn Tiểu Bạch, thì lập tức đổi thành tươi cười nịnh nọt.
“Cha mẹ rời đi là vì có chuyện phải làm, không phải cố ý bỏ ngươi lại.”
Tiểu Bạch bĩu môi: “Là đi nói chuyện yêu đương sao?”
Nhiều năm qua, hắn đã sớm không còn giận bọn họ nữa, huống chi cũng chính vì bọn họ rời đi, hắn mới gặp được Mộ Như Nguyệt.
Nhưng nghĩ tới mấy năm nay bọn họ đối với mình mặc kệ không hỏi han, Tiểu Bạch quyết định không thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ như vậy…
“Cái này…” Bạch Tố Tố đỏ mặt, hung hăng trừng mắt Long Khiếu Thiên, “Đều tại ngươi, lúc trước nếu không phải ngươi bắt cóc ta, ta cũng sẽ không xa Tiểu Bạch nhiều năm như vậy.”
Long Khiếu Thiên trợn trừng mắt: “Ai bảo tiểu gia hỏa này vướng bận làm chi! Lớn như vậy còn quấn lấy ngươi đòi uống sữa, ta cũng chỉ muốn luyện cho hắn năng lực tự lập thôi.”
Sắc mặt Tiểu Bạch lập tức đỏ bừng, phẫn nộ trừng mắt Long Khiếu Thiên.
Tên hỗn đản đáng chết này cư nhiên bóc phốt hắn ở chỗ này…
Cũng không biết Khiếu Nguyệt có nghe hay không, loại chuyện này thật sự quá mất mặt…
Bạch Tố Tố không thèm để ý tới Long Khiếu Thiên, dời mắt về phía Mộ Như Nguyệt, nhíu chặt mày, thật lâu sau mới giãn ra.
“Ngươi hẳn là chủ nhân của Tiểu Bạch, nữ nhi của Vô Vong?”
Trong lòng Mộ Như Nguyệt căng thẳng, nhìn chằm chằm vào Bạch Tố Tố: “Ngươi biết phụ thân ta?”
Bạch Tố Tố cười cười: “Đã từng gặp hắn một lần, hắn nhờ ta bảo quản đan thư rồi giao cho nữ nhi hắn, sau đó ta lại ném đan thư cho nhi tử, để hắn hoàn thành nhiệm vụ này, xem ra mấy năm nay đi theo ngươi hắn đã trưởng thành không ít…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.