Editor: Tường An
Ma hoàng cũng không thèm nhìn chỗ mình vừa công kích, ánh mắt quét về phía Mộ Như Nguyệt, hắn nhẹ nâng cằm, từ trên cao nhìn xuống dung nhan tuyệt sắc phía trước.
“Hiện tại, ta sẽ hoàn thành di nguyện của Bắc Quân, sau đó, giết ngươi…”
Bởi vì hắn tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào ảnh hưởng đến quyết định của mình, mà nữ nhân này, thật sự quá nguy hiểm, nguy hiểm đến mức hắn không thể không giết…
“Ma hoàng!” Mộ Như Nguyệt tận lực kìm nén lửa giận trong lòng, cười lạnh nói: “Bắc Quân thật sự chỉ là một phân thân sao? Nếu vậy, tại sao ngươi có thể dễ dàng bị hắn ảnh hưởng? Ngươi mới là kẻ đáng thương, ngươi không cảm nhận được thất tình lục dục, cũng không hiểu thế nào là yêu một người, nên mới tạo cơ hội cho hắn thể nghiệm những cảm xúc mà ngươi chưa từng cảm nhận được…”
“Ngươi nói cái gì?” Ma hoàng dừng chân, đôi mắt thị huyết lập lòe hai ngọn lửa giận: “Ngươi nói ai đáng thương!”
“Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Ngươi thật đáng thương, ngươi cao cao tại thương nhưng lại bị chúng bạn xa lánh, ngay cả con ngươi cũng không thương ngươi, nữ nhân của ngươi cũng chỉ nhìn vào vị trí trong hậu cũng mà thôi, không ai thật lòng thương ngươi, cho nên, ngươi mới chính là người bi ai nhất! Tuy Bắc Quân đã chết nhưng ta đã buông bỏ cừu hận đối với hắn, cũng rất cảm kích hắn đã hi sinh tính mạng cứu chúng ta, hắn… sẽ vĩnh viễn sống trong ký ức của chúng ta, không giống ngươi, nếu có một ngày ngươi chết đi, chỉ sợ chẳng có ai thèm đến viếng mộ ngươi.”
Nghe vậy, Vưu Hi bị dọa đổ mồ hôi lạnh.
Đến lúc này rồi mà Nguyệt Nhi còn đi khiêu khích hắn, vậy không phải tự đẩy bản thân vào con đường chết sao?
Xong rồi, lần này nam nhân kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng…
“Câm miệng, ngươi câm miệng cho trẫm!”
Ma hoàng giận tím mặt, thần sắc vặn vẹo.
Tuy hắn biết lời Mộ Như Nguyệt nói là sự thật nhưng lại không muốn tin tưởng…
Hắn bỗng nhiên cười to: “Cái gì tình bạn, tình yêu chỉ là thứ vướng bận mà thôi, chỉ có vô tình vô cảm ta mới có thể đứng trên đỉnh chí cao vô thượng! Đối với ta mà nói, nữ nhân chỉ là công cụ tiết dục, nhi tử nhi nữ có cũng được không có cũng chẳng sao, ta có tuổi thọ lâu dài, căn bản không cần con cái nối dõi tông đường! Ta không phải tên ngốc Bắc Quân kia, đến thời điểm cuối cùng còn vì một nữ nhân mà vứt bỏ tính mạng! Mộ Như Nguyệt, hôm nay ngươi nhất định phải chết tại đây! Ta cũng không tin ta không phá vỡ được ma chướng, không giết được ngươi…”
Oanh!
Khí thế trên người Ma hoàng bắt đầu khởi động, hóa thành vô số trường kiếm sắc bén xẹt qua không trung, hung hăng đâm về phía Mộ Như Nguyệt.
Thần sắc Mộ Như Nguyệt trở nên ngưng trọng, nàng chậm rãi nâng tay lên, cửu thiên long viêm kiếm lập tức xuất hiện trong tay nàng.
Dù sao thực lực thua kém quá xa, nàng căn bản không thể so được với Ma hoàng, sở dĩ chọc giận hắn là vì muốn làm hắn mất đi lý trí, nhân cơ hội tìm kiếm sơ hở…
Bởi vì, khi một người đã mất đi lý trí thì dù thực lực cường đại thế nào cũng lộ ra sơ hở…
“Cẩn thận!”
Đột nhiên, một thanh âm từ phía sau vang lên, sau đó Mộ Như Nguyệt liền rơi vào một vòng tay ấm áp.
Bạch y như tuyết xẹt qua trước mắt nàng, nam nhân ôm chặt nàng vào ngực, trường kiếm cắt qua vạt áo hắn, máu tươi chảy ra nhiễm đỏ y phục, nhìn thấy ghê người.