Editor: Tường An
Mộ Như Nguyệt quét mắt về phía Đỗ Y, nhàn nhạt nói: “Tìm một thứ, sau khi tìm được, ta tất nhiên sẽ rời khỏi nơi này…”
“Xin thứ cho ta mạo muội, không biết thứ cô nương muốn tìm là…”
“Một gốc dược liệu!” đáy mắt Mộ Như Nguyệt kiên định, “Một gốc dược liệu để cứu phụ thân ta.”
Đỗ Y hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt kiên định phía đối diện.
Trên người nàng tản ra hào quang rực rỡ làm ánh mắt Đỗ Y có chút hoảng hốt…
Vì cứu phụ thân mà xâm nhập Ma giới?
Thật không biết có nên nói nhân loại này lá gan quá lớn hay không.
Phải biết rằng, Ma giới hung hiểm vượt xa tưởng tượng của nàng…
“Cho nên, không biết hai vị có thể giúp ta rời khỏi Ma thành hay không?” Mộ Như Nguyệt cười khẽ nói, “Dược liệu ta muốn tìm ở trong rừng ma giới, ta cần phải rời khỏi nơi này.”
“Cô nương, không phải chúng ta không giúp mà là không có năng lực để giúp.”
Đỗ Y lắc đầu, cười khổ nói: “Chỉ có hoàng tử, hoàng tôn mới có lệnh bài ra khỏi ma thành, ta cũng nghe nói quan hệ của ngươi và Thất hoàng tử không tệ, đáng tiếc Thất hoàng tử thường xuyên chạy ra khỏi thành, bị bệ hạ giận dữ thu hồi lệnh bài, ngươi muốn ra khỏi thành trừ phi lấy được lệnh bài từ chỗ các hoàng tử khác, nếu không…”
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống.
Xem ra muốn rời đi vẫn có chút phiền phức…
“Gia gia, ngoại công, các ngươi giúp nàng đi.” Đỗ Phỉ Phỉ nóng nảy nói, “Hơn nữa, cho dù các ngươi không thể giúp nàng có được lệnh bài thì ít nhất cũng giúp nàng giành được phần thắng trong hội luận võ, như vậy có thể đưa ra yêu cầu với bệ hạ, để nàng rời khỏi Ma thành…”
Hai lão nhân nhìn nhau, cười khổ.
“Phỉ Phỉ, nếu ngươi nói như vậy, ta và gia gia ngươi nhất định sẽ nghĩ cách.” Cung Giang Ly mỉm cười nhìn Đỗ Phỉ Phỉ, khuôn mặt già nua tươi cười hiền lành, “Coi như nể mặt ngươi, ta cũng sẽ tận lực giúp đỡ.”
Đỗ Phỉ Phỉ lập tức vui mừng hớn hở quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt.
Nhưng không đợi nàng lên tiếng, Mộ Như Nguyệt đã chậm rãi đi đến trước mặt Cung Giang Ly…
“Ta có thể bắt mạch cho ngươi không?”
Cung Giang Ly hơi sửng sốt, chợt hồi phục tinh thần, cười nhạt nói: “Được.”
Được đối phương cho phép, Mộ Như Nguyệt từ từ nhắm mắt lại, phát ra tinh thần lực tra xét thân thể đối phương.
Đây là một hành động cực kỳ nguy hiểm.
Lúc ấy, chỉ cần một ý niệm của Mộ Như Nguyệt là có thể biến Cung Giang Ly trở thành ngốc tử, cho dù thực lực của hắn cường đại cũng không thoát được…
Cho nên lúc đầu Cung Giang Ly có chút phản kháng, nhưng cuối cùng không biết là vì tín nhiệm ngoại sinh nữ hay cố ý khảo nghiệm Mộ Như Nguyệt, hắn nhanh chóng bình tĩnh lại…
Nhưng bên cạnh, Đỗ Y bị dọa đổ mồ hôi lạnh.
Không hề phòng bị, để đối phương đưa tinh thần lực vào thân thể mình, đây là chuyện nguy hiểm cỡ nào chứ? Hắn đúng là sợ Mộ Như Nguyệt gây thương tổn cho Cung Giang Ly…
Cũng may cuối cùng không xảy ra chuyện gì.
Mộ Như Nguyệt thu hồi tinh thần lực, sắc mặt dần trầm xuống.
“Ta có thể hỏi ngươi mấy vấn đề không?”
“Được.” Cung Giang Ly gật đầu, “Ngươi cứ hỏi đi.”
Trời biết, một khắc vừa rồi, Cung Giang Ly bị dọa đổ mồ hôi lạnh, nhưng từ đầu đến cuối trên gương mặt già nua vẫn treo nụ cười vận đạm phong khinh, không hề biểu hiện cảm xúc ra ngoài…