Editor: Tường An
Lisa siết chặt nắm đấm, phẫn nộ trừng mắt nam nhân trung niên.
"Ha ha." hắn cười âm trầm, trào phúng nói: "Kim Lisa, tất cả đều do cha mẹ ngươi tạo nghiệt mà thôi, vì không lưu lại hậu hoạn, hôm nay ngươi cũng phải chết ở đây..."
Hắn nhất định sẽ không bỏ qua bất cứ người nào!
Nam nhân trung niên chậm rãi bước tới, Cốc Thần chặt chẽ bảo hộ Lisa sau lưng, ánh mắt lạnh lùng, cảnh giác nhìn hắn...
"Lisa, ngươi chạy mau." sắc mặt Cốc Thần trầm xuống, "Y Liên sẽ đến nhanh thôi, ngươi phải rời khỏi đây mới có cơ hội báo thù cho chúng ta!"
"Ta..."
Lisa cắn chặt môi, hai mắt rưng rưng, lại cố gắng không cho nó rơi xuống.
"Không được, ta không làm được."
Nàng không thể nhìn Cốc Thần vô tội chết oan vì nàng...
"Chạy mau!"
Phanh!
Cốc Thần đánh một chưởng vào ngực Lisa, nàng lập tức bay ra xa, ngã mạnh xuống đất, hoảng sợ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy thanh kiếm sắp chém vào đầu Cốc Thần...
Oanh!
Cách đó không xa, một tia sáng xẹt qua không trung, xuất hiện trước mắt bọn họ, rạng rỡ chói mắt tựa như chiếu sáng cả thế giới...
Lisa ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn thân ảnh chậm rãi đi đến, bạch y tung bay, dung nhan tuyệt thế tỏa sáng nhàn nhạt.
Thần sắc nữ tử lạnh nhạt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vòng ngọc trên cổ tay, tầm mắt đảo qua nam nhân trung niên sắc mặt xanh mét, môi khẽ nhếch: "Xem ra, nơi này thật náo nhiệt..."
"Nguyệt Nhi!" Lisa khiếp sợ, sau đó hồi phục tinh thần, kinh hỉ nói: "Nguyệt Nhi, sao ngươi lại tới đây? Ngươi..."
Bỗng nhiên, một thanh âm phía sau Mộ Như Nguyệt truyền tới, Y Liên chạy nhanh lại, thấy hai người không bị thương gì mới thở phào một hơi.
"Tốt quá, ngươi không có việc gì, nửa đường tới đây ta gặp được Nguyệt Nhi, nàng nghe nói các ngươi đang gặp nguy hiểm nên đuổi tới đây, không ngờ vừa đúng lúc cứu các ngươi..."
Giờ khắc này, tâm tình buông lỏng, hai chân Lisa mềm nhũn, ngã xuống đất.
"Ngươi là ai?" nam nhân trung niên tức xanh mặt, phẫn nộ nhìn Mộ Như Nguyệt, tận lực áp chế lửa giận trong lòng, lạnh giọng nói: "Vị cô nương này, ta khuyên ngươi đừng xen vào việc người khác, nếu không, chết thế nào cũng không biết."
"Phải không?" Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn về phía nam nhân, đánh giá hắn một lượt từ trên xuống dưới, khẽ nhếch môi nói: "Chỉ bằng ngươi?"
"Ngươi..." hắn hừ lạnh nói: "Ngươi biết ta là ai không? Ta là tam đoàn trưởng đoàn dong binh long huyết, mà hậu thuẫn của binh đoàn chúng ta là Thần Môn cường đại, nếu không muốn chết thì lập tức rời đi, ta có thể coi như chưa từng gặp ngươi, còn không, ngươi chính là kẻ địch của Thần Môn!"
Hắn vốn cho rằng, sau khi nghe lời này, vị cô nương kia nhất định sợ tới mức tè ra quần.
Nhưng mà, chẳng có gì cả...
Thần sắc nữ tử vẫn bình tĩnh thản nhiên, giống như không nghe thấy lời uy hiếp của hắn.
Nam nhân trung niên ngây ngẩn.
Trên đời này còn có người không sợ Thần Môn?
Mặc dù bây giờ Thần Môn không cường đại bằng ngàn năm trước, nhưng cũng không phải ai cũng có thể trêu chọc được...