Editor: Tường An
Nàng có thể lấy ra Phá linh đan và Thượng linh đan, tuy hắn kinh ngạc nhưng cũng không hoài nghi. Thần nguyên đan thì khác, làm sao nàng có thể có được? Nhất định là vì tiền tài mà không từ thủ đoạn...
"Thần nguyên đan là giả?"
"Này... chắc không phải thật sự như lời hắn nói chứ?"
Nghe vậy, mọi người bắt đầu châu đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi...
"Giả?" lão giả nở nụ cười âm trầm, thanh âm lạnh lẽo như phát ra từ địa ngục, "Chẳng lẽ lão phu còn không phân biệt được đan dược thật hay giả sao?"
"Tiền bối", sắc mặt Ân Hoa trầm xuống, "Ta chỉ tốt bụng nhắc nhở ngươi thôi, quận chủ này vì lợi ích mà chuyện gì cũng có thể làm được, lúc trước còn cướp đoạt mỏ khoáng của người khác, hiện tại cũng hoàn toàn có thể làm giả đan dược đỉnh thượng giai!"
"A!"
Bỗng nhiên phía dưới truyền đến một tiếng cười lạnh: "Cướp đoạt mỏ khoáng của người khác? Ân gia chủ, nếu ta nhớ không nhầm thì ngươi mới là người muốn đoạt mỏ khoáng trong tay nàng, cuối cùng bị người của nàng đuổi đi, đúng không?"
Thu Mi cười yêu mị, trong mắt lại toát ra vẻ khinh thường.
Ở Thần giới, rất nhiều người đều thực dụng.
Nếu Mộ Như Nguyệt không có đủ lực lượng, Thu Mi chưa chắc sẽ nói chuyện thay nàng. Nhưng hiện tại trong tay Mộ Như Nguyệt có đan dược sư đỉnh thượng giai, như vậy nàng không thể không coi trọng Mộ Như Nguyệt...
Có điều, không ai nghĩ đến đan dược sư thần bí mà bọn họ nói đến chính là bản thân Mộ Như Nguyệt.
"Thu Mi!" sắc mặt Ân Hoa đại biến, nghiến răng nghiến lợi nói, "Ngươi muốn đối nghịch với ta?"
"Không!" Thu Mi lắc đầu, chớp chớp mắt nói, "Ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, Ân gia chủ, ngươi dám làm không dám nhận?"
"Ngươi..." Ân Hoa tức xanh mặt.
Thời điểm hắn còn muốn nói gì đó, lão giả áo xám đã xuất hiện trước mặt Khổng Phàm, vươn bàn tay gầy như nhánh cây khô ra, lạnh lùng nói: "Có thể đưa đan dược cho ta hay không?"
"Được." Khổng Phàm hồi phục tinh thần, giao đan dược vào tay lão giả.
Hắn nhận lấy đan dược, xoay người đi thẳng ra cửa, lúc đi ngang qua Ân Hoa thì hơi dừng chân một chút, nói: "Đừng đem sự vô tri của ngươi làm lý do để cuồng vọng! Ngươi phải biết rằng, ở đại lục này cường giả nhiều không đếm xuể! Còn ngươi cũng không phải là chúa tể của thiên hạ!"
Ngàn năm trước, có thể làm chúa tể thiên hạ cũng chỉ có một người kia....
Đáng tiếc, người kia lại rơi vào bẫy của người khác, cứ như vậy biến mất khỏi Thần giới, thậm chí đã nhiều năm trôi qua vẫn không ai biết tung tích của hắn....
"Không biết vì sao, lão nhân này làm ta có cảm giác rất kì quái." Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, nhìn theo hướng lão giả rời đi...
Lão giả dường như cảm nhận được tầm mắt của nàng, đột nhiên dừng chân nghiêng đầu nhìn về phía nữ tử, hắn nhíu nhíu mày, cuối cùng cũng không nói gì, quay đầu rời đi...
"Sư phụ, ngươi đã trở lại?"
Trong một phủ đệ khí khái xa hoa, lão giả áo xám vừa đi vào liền thấy một thân ảnh anh tuấn đĩnh đạc bước nhanh đến đón.
"Ta đi xem hội đấu giá đan dược một chút, hơn nữa còn có thu hoạch không nhỏ, ngươi nhìn thứ này..."
Hắn vươn tay ra, một viên đan dược lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
"Đây là... Thần nguyên đan?" Hải Uy hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn lão giả.