Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 1038: Đan thư? (6)




"Ngươi cmn đánh rắm!"
Vừa nghe Thẩm Mặc nói, người của tiểu đội luyện ngục đều phẫn nộ lên, ánh mắt như muốn đem Thẩm Mặc bầm thây vạn đoạn.
"Ngươi mà là đan dược sư chó má gì! Nhất định trong Tử linh đan kia có dược vật khống chế thần kinh người dùng, nếu ngươi không thừa nhận, ngươi có tự mình ăn nó!"
"Hừ!" Thẩm Mặc hừ lạnh, "Nếu trong tay ta có mấy viên Tử linh đan, hoặc có đầy đủ dược liệu luyện chế đan dược này, Thẩm Mặc ta nhất định ăn vào cho các ngươi xem! Đáng tiếc, Tử linh đan cực kì trân quý, một lò chỉ luyện chế được một viên, nếu ta ăn nó rồi, bệ hạ chỉ có thể chờ chết..."
"Ngươi..."
Đám người Ân Phong còn muốn nói gì, lại bị thanh âm châm chọc của Lãnh Vân ngắt lời.
"Ngũ hoàng đệ, nếu ngươi ghen ghét ta thì có thể nói thẳng, ta nguyện ý trả giá cho phụ hoàng nên mới mời được Thẩm Mặc đại sư, còn ngươi không làm gì cả, lúc người khác sắp thành công thì ngươi tới phá đám, tâm tình ghen ghét như thế thật không xứng làm huynh đệ của ta!"
Lãnh Diễm siết chặt nắm đấm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lãnh Vân.
Thời điểm hắn không chịu đựng được nữa, muốn vung nắm đấm thì phía sau truyền đến một thanh âm băng hàn.
"Ngươi cứ ăn Tử linh đan, còn bệnh của hắn, ta phụ trách!"
Thanh âm quen thuộc vang lên làm người của tiểu đội luyện ngục sửng sốt, lúc nhìn thấy nữ tử tuyệt sắc đi đến, trong lòng lập tức mừng như điên.
"Mộ cô nương!"
Ân Phong quá đỗi vui mừng, hắn căn bản không ngờ Mộ Như Nguyệt sẽ xuất hiện ở đây...
Từ đầu đến cuối, Đại hoàng tử Lãnh Nguyên chỉ đứng một bên xem kịch, thình lình nghe được thanh âm quen thuộc này, hắn quay đầu nhìn lại, toàn thân như bị choáng váng...
Tại sao lại là nàng?
Toàn thân Lãnh Nguyên đột nhiên run rẩy, khuôn mặt anh tuấn tái nhợt vì sợ hãi.
Gia hỏa này rõ ràng chính là ma quỷ, đặc biệt là cái lão giả bên cạnh nàng, đường đường là một cường giả vô thượng! Hơn nữa, nhìn tình huống này, hình như nàng có quen biết Ngũ hoàng đệ.
Lãnh Diễm nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt sắc của nữ tử, thanh âm trầm thấp: "Ngươi đã đến rồi?"
"Ân", Mộ Như Nguyệt nhướng mày, "Nghe nói ngươi xảy ra chút chuyện nên ta đến xem."
Dứt lời, nàng quay đầu nhìn về phía Thẩm Mặc, cười nhạt nói: "Không biết ngươi có muốn nếm thử đan dược do chính ngươi luyện chế hay không? Còn mạng của hắn, ta có thể cứu, ngươi không cần bận tâm!"
Thẩm Mặc biến sắc, thật lâu sau mới cười phá lên, nói: "Tại sao ta phải tin lời ngươi nói? Nếu như ngươi không cứu được bệ hạ, đến lúc đó phải bị tội gì?"
"Nếu ta đã nói như vậy thì nhất định đã nắm chắc mười phần, không biết, ngươi có nguyện ý dùng đan dược ngươi luyện hay không?" Mộ Như Nguyệt cười cười, lạnh nhạt hỏi.
"Hừ!" Thẩm Mặc hừ lạnh, sắc mặt khó coi, "Không biết nha đầu thúi ngươi từ nơi nào tới mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy, ngươi còn nhỏ thì biết cái gì? Bệ hạ, nếu nàng nói có thể cứu ngươi, vậy ta xin phép cáo từ!"
Thẩm Mặc ôm quyền, xoay người muốn đi ra ngoài.
Giờ khắc này, thần sắc Lãnh hoàng rốt cuộc thay đổi, hắn ho khan hai tiếng, cố gắng đứng dậy nói: "Các ngươi còn thất thần làm gì? Đuổi hai người kia ra ngoài cho ta! Là ai cho bọn họ vào đế quốc chúng ta?"
Lời còn chưa dứt, tất cả thị vệ đều vây quanh Mộ Như Nguyệt và Lữ Dương...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.