Tuyệt Phối

Chương 55: Ai Là Tài Xế Già






Phó Hi khom nửa người, lúc đang kéo cổ áo ra thì bị tập kích.
Cổ tay trái bị túm lấy, chai nước suối rơi xuống đất, nước bắn lên tung tóe, Phó Hi tức giận: “Mẹ nó, mày là ai…”Ngẩng đầu được một nửa, lời nói dừng lại bên miệng, cả người cô cứng đờ, duy trì tư thế khom nửa người, tay phải vẫn đang kéo cổ áo.
Ngơ ngác, ngẩn người, đờ đẫn.
Anh đứng trước mặt cô, rất gần, miệng đang ngậm điếu thuốc, áo khoác nằm yên trên cánh tay, ống quần tây thẳng tắp, cứ như dùng dao cắt ra.
Áo sơ mi đen, cổ áo hơi mở, không có cà vạt hay nơ, trong sự lộn xộn xen lẫn vẻ gợi cảm đầy phóng túng.
Anh đứng đó, cô khom người.
Tầm mắt của Phó Hi vừa hay có thể ngắm nhìn được chiếc cằm tinh tế của anh vào mắt, hầu kết cử động lên xuống.
Cô không kiềm được bèn liếm môi, trong lòng có một con thú đang kêu gào, nhất thời nhìn anh đầy mê đắm.
Vốn dĩ Lục Chinh không chắc là cô, không những đứng xa lại còn cúi đầu suốt, nhưng càng nhìn càng thấy quen, nhất là cái khí thế kia, động tác uống nước còn thô hơn đàn ông, e rằng chẳng có mấy cô gái dám rửa mặt ngay trên đường giống cô, còn học cái trò kéo cổ áo cho gió lùa vào nữa chứ?Rõ ràng mặt mày con chó con này không tệ, vóc người lại cao, tuy ngực hơi nhỏ nhưng không ảnh hưởng đến chiếc chân dài, vậy mà cứ đứng ngay đầu đường, như một đóa hoa yêu kiều của mùa hè, trêu ong ghẹo bướm.
Những người đi ngang qua cô, không ai không quay đầu lại nhìn.
Từ góc Lục Chinh đứng có thể nhìn thấy hai quả đào nhỏ được gói trong áo ngực màu đen thông qua cổ áo đang bi kéo ra.
Không đủ màu mỡ, nhưng hình dáng trông lại rất thích mắt.
Nảy sinh tâm niệm, đầu ngón tay khẽ run lên, thậm chí có niềm thôi thúc muốn dùng lòng bàn tay của mình tỉ mỉ vuốt ve chúng.

Anh cảm thấy mình bị ma nhập rồi…“Chậc, mắt anh nhìn vào đâu đấy hả?” Phó Hi đứng thẳng người, sự gợi cảm nơi vòng một cũng biến mất theo, không xấu hổ, không giận dữ, mà dùng một ánh mắt chế giễu nhìn anh.
Lục Chinh không vội đáp mà tiến về trước, thu hẹp khoảng cách của hai người.
Phó Hi nhướng mày, khẽ nghiêng người ra sau, anh vươn tay đỡ lấy, bàn tay dán chặt vào eo cô, ôm trọn cả người cô vào lòng.
Dựa vào tai thì thầm: “Không phải cô để lộ ra để tôi xem à?”Phó Hi kinh ngạc, cứ như lần đầu quen biết người này, nghiêng đầu nhìn anh, bất ngờ đụng phải đôi con ngươi sâu trầm nghiêm nghị.
“Chẹp, không ngờ anh cũng biến chòng ghẹo con gái đấy chứ nhỉ?”Ngón trỏ khẽ cử động, vuốt ve bờ eo của Phó Hi.
“Sao anh lại ở đây?”“Tiếp khách.
”“Ai mà có mặt mũi dữ vậy, có thể khiến anh phải đích thân ra mặt?”“Người trong công việc làm ăn.
”Phó Hi chớp mắt, ngửi từ ngực lên đến cằm, cau mày: “Uống rượu rồi?”“Không say.
”“Người say mới nói bản thân mình không say.
”“Cho nên cô cảm thấy tôi say rồi?” Trong mắt của anh là một mảnh đen nhánh.
Phó Hi không hề né tránh mà trừng mắt nhìn lại, “Nếu không, sao cứ nói nhảm suốt vậy?”“Nói nhảm?”“Không phải à?”Bị siết mạnh, Phó Hi hít vào một ngụm khí lạnh, eo của cô sắp gãy rồi!“Anh làm gì đó?” Cô bị đau nên khá tức giận, càng giận người này ỷ vào việc uống có vài ly rồi mượn rượu làm càn, thô bạo, không biết thương hoa tiếc ngọc.
Eo của phụ nữ là để cho anh bóp như thế à?Đồ ngốc!“Không thích tôi sờ à?” Anh cười, một lớp sương mù phủ kín mắt, cất lên những lời trêu chọc nhẹ nhàng.
Đấy, say thật rồi!Nếu là lúc bình thường, sao anh có thể chủ động ôm cô, không dùng một tay đánh bay cô là đã may lắm rồi, còn hy vọng anh có thể phong hoa tuyết nguyệt, thức thời?Cũng chỉ có uống say mới có thể nhìn thấy một Lục Chinh như thế này.

Biết trêu chọc, biết chơi trò mờ ám, càng đùa giỡn không biết giới hạn, càng khiến người ta mê mẩn từ trong xương cốt.
Vậy… có phải có thể làm một vài chuyện bình thường không dám làm? Lòng Đàm Hi chợt động, tay bắt đầu tiến về trước thăm dò, từ từ tìm kiếm.
Ví dụ…Lồng ngực này cứng quá, còn cường tráng hơn tưởng tượng.
Màu da thật đẹp, là màu trung hòa giữa màu đồng cổ và màu cà phê, màu sắc vừa thích hợp, đậm hơn thì thô mà nhạt hơn thì ẻo lả.
Sống mũi cao dài, cắn một cái cũng khiến cô ê hết răng.
Phó Hi được nước làm tới, càng ngày càng càn quấy, ánh mắt lóe sáng, còn rực rỡ hơn cả kim cương.
Chắc là do say thật nên Lục Chinh cũng để mặc cô, đôi mắt đen lạnh lại bị sự mơ màng xóa đi những sắc bén thường ngày, xuất hiện vài phần dịu dàng hiếm thấy.
Anh đứng đó như trụ sắt, bàn tay ôm lấy eo cô không buông, có hơi ấu trĩ, có hơi cứng đầu, lại giống như một con chó sói đang bảo vệ thức ăn của mình.
Rất muốn đẩy ngã, hung hăng giày vò, làm sao đây?Mỗi một tế bào trên người Phó Hi đều đang kêu lên đầy điên cuồng.
Những đốm lửa nhỏ được cất giấu cũng không thể kiềm chế được, dâng cao lên đầy mạnh mẽ, lan ra nhanh chóng, không thể chống cự!Thậm chí, cô đã quên, lúc này đang là ban ngày ban mặt, bản thân vẫn còn đang đứng ở trên một con đường đầy người qua lại, lúc nào cũng đều có thể bị người ta chú ý đến.
Đến khi nghe thấy một tiếng ho hẹ, Phó Hi mới đột nhiên bừng tỉnh.
Một người đàn ông trông nho nhã lịch sự đứng ở một nơi không xa, nhìn cô, hoặc nói đúng hơn là nhìn họ bằng một ánh mắt như đang nhìn người ngoài hành tinh.

Vẻ kinh ngạc vẫn còn lưu lại trên khuôn mặt, có thể đoán được, anh ta chịu phải một nỗi… kinh sợ lớn cỡ nào.
“Chào cô, tôi là thư ký của Lục Tổng, Trần Khải“.
Trên mặt bình tĩnh, nội tâm như muốn sụp đổ.
Đồng chí Trần cho thấy anh ta đang bị nội thương.
Lúc ở cửa nhà hàng, BOSS Lục nhìn sang phía bên đường với vẻ thất thần, đồng chí Trần với tư cách là ngự tiền đệ nhất cận vệ kiêm chân chó, dựa vào khứu giác nhạy bén của mình, đã ngửi thấy… một mùi hormone nam lên men.
Trước đó, anh ta chưa bao nhờ nhìn thấy biểu cảm khác ngoài sự lạnh lùng trên gương mặt ông chủ nhà mình, nhưng vừa lúc nãy, anh ta đồng thời có thể nhìn thấy sự chán ghét, cười lạnh, khinh thường, tức giận, đủ loại cảm xúc tập hợp trên khuôn mặt băng giá vạn năm không tan của Lục Chinh.
Kinh ngạc, thậm chí khiếp sợ, đều không đủ để hình dung vẻ mặt của anh ta lúc này.
Sau đó, một đứa trẻ ba tuổi đi qua, chỉ vào anh ta và kêu: “Mẹ ơi, nhìn này, ma có bóng kìa!”Trần Khải câm lặng.
Lúc anh ta bám theo, tận mắt nhìn thấy hai người ôm nhau, ông chủ nhà mình lại là người giơ tay ra trước, đầu óc của Trần Khải đã ngừng hoạt động, tam quan được đổi mới toàn bộ.
Sau đó, khởi động lại, lại hồi sinh.
Phó Hi nghe thế chỉ ồ một tiếng, không hề có ý định muốn giới thiệu bản thân mình.
“Lục Chinh, người đàn ông của anh đến đón anh về nhà kìa!” Giọng điệu mềm mại, nhưng rõ ràng là không vui, cô vẫn chưa sờ đủ mà…Sặc…Trần Khải phun máu, anh ta trở thành người đàn ông của BOSS khi nào vậy?Dù sao cũng là một người được rèn luyện mài giũa, anh ta phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu ra, người này đang bất mãn với anh ta, đang trong tình trạng sắp bùng nổ…Nhưng rốt cuộc, anh ta đã chọc cô không vui ở chỗ nào chứ?Phó Hi dời tầm mắt, không cho anh ta có cơ hội nghiên cứu sâu thêm.
Khụ khụ, cô tuyệt đối sẽ không thừa nhận chỉ vì chuyện tốt bị gián đoạn mà thẹn quá hóa giận.
Trần Khải sờ mũi, bà chủ tương lai này hình như không dễ hầu hạ lắm…“Lục Tổng? Tôi đưa anh về nhé?”Người đàn ông say rượu đứng im không động đậy, bàn tay đặt ở eo Đàm Hi càng siết chặt hơn, không chịu buông ra.
“Vậy tôi bảo tài xế tới đón nhé?”Không nhúc nhích, không phản ứng.

Trần Khải đổ mồ hôi lạnh, rất muốn quỳ thẳng xuống đất hỏi một câu: Rốt cuộc ngài còn muốn thế nào nữa?“Hay nhân lúc trời còn sáng, tìm một khách sạn gần đây để nghỉ ngơi, đợi tỉnh rượu rồi hãy đi?”Lần này, sếp liền nâng mí, lạnh lùng nhìn anh ta.
Trần Khải đột nhiên hiểu ra.
Không còn hỏi những câu ngốc nghếch nữa, anh ta trực tiếp hành động, “Cô à, Lục Tổng có uống vài ly, lại phải đi tiếp khách dưới cái nắng chói chang, cho dù cơ thể có bằng sắt thép cũng không chịu nổi.
Bây giờ tôi phải đưa một bộ hồ sơ quan trọng đến ủy ban để đóng dấu, không thể đi cùng được.
Thế nên, có thể phiền cô đưa Lục Tổng tới khách sạn, thuê một phòng để ngài ấy ngủ một giấc cho tỉnh rượu được không?”Không cho Phó Hi bất kỳ cơ hội do dự nào, Trần Khải lấy tiền mặt, thẻ ngân hàng từ trong ví ra, nhét hết vào trong lòng cô.
“Vậy nhờ cả vào cô nhé, ôi, tôi phải đi đây, đi trước nhé, cô nhất định chăm sóc tốt cho Lục Tổng đấy!”Dứt lời, chạy đi còn nhanh hơn thỏ.
Phản ứng đầu tiên của Phó Hi là từ chối, đúng là cô muốn ăn chút đậu hủ, nhưng nghe đến việc đặt phòng khách sạn, cô bỗng thấy khó chịu khắp cả người.
Tình huống này giống như ở kiếp trước.
Khi chơi, chơi lớn cỡ nào cô cũng đều có thể chấp nhận được, nhưng khi thật sự tới bước đó, vác súng ra trận, cô liền cảm thấy sợ hãi.
Chỉ trách ông trời cho cô một trái tim đàn ông, nhưng lại quên cho cô một cơ thể mạnh mẽ.
Phó Hi có hơi e ngại về chuyện này, gặp chuyện đặt phòng muốn né còn né không kịp.
Ai biết được trên chiếc giường đó có bao nhiêu người đã nằm lên, lăn lộn bao nhiêu lần, vẩy ra bao nhiêu thứ dơ bẩn…“Ê! Anh trở lại… tôi không mang theo chứng minh nhân dân!” Giậm chân, phẫn nộ.
Trần Khải vẫy vẫy tay, “Yên tâm, tôi có để lại chứng minh nhân dân của tôi rồi.
”Phó Hi: “…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.