Tuyệt Phối

Chương 38: Tôi Không Thích Tần Thiên Lâm






Có được không?Được cái rắm ấy!Khoảnh khắc đó, Lục Chinh hơi ngẩn người, thậm chí sợ rằng tiếp theo đó cô sẽ đại nghịch bất đạo buông lời “cuồng ngôn”!Anh càng sợ mình sẽ không trốn thoát được khỏi ma chướng do tiểu yêu tinh này bày ra.
Dù sao thì, anh cũng là một người đàn ông, cũng có nhu cầu sinh lý không thể bình thường hơn được nữa, huống hồ, người anh đang phải đối mặt không phải là một người phụ nữ bình thường mà là một tiểu hồ ly vô cùng quyến rũ!“Lo lắng sao?” Nghiêng đầu nhìn anh.
Lục Chinh không đáp lại.
“Tại sao anh lại không nhìn tôi?” Phó Hi nhìn thẳng vào mặt anh nhưng không thể nắm bắt được ánh mắt của người đàn ông.
Sự uể oải và thất bại nặng nề dâng lên.
“Tại sao không nhìn tôi?”“…”“Tôi đẹp mà!”“…”“Nói đi, tôi có đẹp không?” Giơ tay ra, bóp lấy mặt anh.
Nhị gia gạt tay ra, “Đừng có động chân động tay.
”“Sợ cái gì chứ? Những chuyện như thế này, người chịu thiệt là con gái mà.
”“Biết là chịu thiệt rồi mà vẫn còn làm sao?”Phó Hi nhếch miệng cười khúc khích, đôi mắt mở to có sương mù bao phủ, “Ai bảo anh đáng yêu như vậy chứ? Hi hi…”Nói xong, còn vỗ hai cái lên gương mặt tuấn tú, không đau, nhưng lại vô cùng thân thiết.
Lục Nhị gia choáng váng, ngây người, sửng sốt, quẫn bách đến cực điểm.
Yết hầu chuyển động lên xuống, đôi mắt màu đen chớp chớp, biểu cảm trên gương mặt nhăn nhó thành cái bánh quai chèo, vẻ mặt ấy lập tức khiến cho cô nàng nào đó phải bật cười khanh khách.
Cười đủ rồi, cô xoa bụng, cằm đè lên vai người đàn ông.
“Lục Chinh, tôi không thích Tô Thiên Lâm.
”Cô cảm giác được rõ ràng cơ thể người đàn ông cứng đờ, mặc dù chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn.
Xem ra, lại là một kẻ biết rõ chuyện này…Chuyện do một tay nguyên chủ gây ra, bây giờ lại đổ hết lên đầu cô, nghĩ thôi cũng đã thấy ấm ức rồi…“Anh không tin sao?”Người đàn ông di chuyển ánh mắt, “Không liên quan đến tôi.
”Giỏi lắm!Phó Hi thầm mắng, nhưng trên mặt lại không hề có chút bất mãn nào, chỉ ồ một tiếng, rủ mắt xuống, không nói gì nữa.
Nhị gia lạnh lùng liếc nhìn, “Còn muốn cưỡi đến khi nào nữa? Xuống xe.

”Nói xong, mới giật mình nhận ra chữ “cưỡi” kia có ý nghĩa bóng bẩy đến đâu.
Rõ ràng, Phó Hi cũng phát hiện ra, mỉm cười, ánh mắt dần mê ly hơn.
“Không xuống, tôi muốn lên, lên anh.
”“Chó con! Nhìn rõ xem ông đây là ai đi!”Dù gì anh cũng đã ăn cơm gạo hai mươi mấy năm, lại bị một con nhóc vắt mũi chưa sạch trêu chọc ư?Nhất thời, vừa tức vừa hận!“Anh là Lục Chinh, là cậu của Tô biến thái, là người đàn ông… tương lai của tôi! Hi hi…”“Ăn nói bậy bạ! Tôi nói lần cuối, cút xuống!”“Không cút!”“Có tin ông…”“Đánh tôi à?”Lục Chinh: “…”Rốt cuộc anh đã tạo nghiệt gì, sao ông trời lại phái tiểu yêu tinh này đến xử lý anh như thế cơ chứ?“Ôi… nóng quá.
”Lẩm bẩm một câu, rồi đột nhiên không có động tĩnh gì nữa.
“Phó Hi?”Lục Chinh nhíu mày, nâng gương mặt nhỏ nhắn kia lên đặt vào trong lòng, đẩy những sợi tóc tán loạn ra, những chỗ chạm vào nóng đến đáng sợ.
“Phó Hi, cô tỉnh lại đi!”“Ưm… Hi Hi nóng… khó chịu quá… mẹ ơi…”Hai giọt nước trong suốt óng ánh từ hốc mắt rơi xuống, rơi xuống mu bàn tay người đàn ông, mơ hồ cháy bỏng.
Sự nghiêm trọng trong mắt khó mà che dấu được.
Hồi lâu sau, một tiếng than nhẹ thốt ra từ cánh môi.
Mang theo sự bất đắc dĩ, nhưng lại khó thoát được.
Giống như lâm vào vũng đầm lầy, rõ ràng đã biết là cái bẫy do số phận giăng ra nhưng lại không thoát ra được, cứ cố gắng mãi nhưng vẫn thua cuộc.
Kéo người đang ở phía trên xuống, ấn vào ghế lái phụ, một tay thắt dây an toàn.
Phó Hi giãy dụa.
“Ngoan ngoãn đi!”“Lục Chinh?”Người đàn ông ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn, Phó Hi rùng mình một cái, ngay cả hàm răng cũng va vào nhau lộp cộp.
“Cảm thấy thế nào rồi?”“Nóng… rồi lại lạnh…”Trên người Phó Hi chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏng manh, bên ngoài là áo vest, đôi chân dài trắng nõn lộ ra bên ngoài, chân đi đôi dép tông, mái tóc ướt sũng thả ra giống như thảm cỏ nước dập dềnh dưới đáy biển, môi trắng nhợt đến đáng sợ, lúc này, cô đang co rúm người lại, đâu còn chút khí thế nào như vừa nãy nữa?Người đàn ông nhíu chặt mày lại, dứt khoát quyết định, “Đi bệnh viện.
”“Không đi!” Một giây trước còn run rẩy lẩy bẩy đáng thương, bỗng nhiên dựng lông lên, “Tôi không đi!”“Phó Hi, đừng có cứng đầu!”“Không đi!”“Nghe lời.
” Anh nhẹ giọng trấn an.
“Không đi! Không đi! Mẹ kiếp, anh có hiểu tiếng người không hả? Tôi đã nói là không đi rồi – có chết cũng không đi!”“…”Người đàn ông tức đến hai tay run rẩy, lồng ngực phập phồng mạnh mẽ.

Hít sâu một hơi, cắn răng thật chặt, Đàm Hi cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.
“Nếu như anh cứ bắt tôi đi bệnh viện, thì bây giờ dừng xe lại ngay.
”Két!“Cô muốn gây chuyện đến bao giờ nữa hả?” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi không đi bệnh viện.
Mở cửa!”“Phó Hi, bây giờ không phải là lúc cô giở tính khí trẻ con ra.
”“Tôi biết, tôi rất bình tĩnh, tôi chỉ không muốn đi bệnh viện thôi!”“Cô tự làm tự chịu!”Lạch cạch!Cửa xe mở ra.
Lần này, Phó Hi đi rất dứt khoát, đẩy cửa, xuống xe, đóng cửa, không quay đầu lại.
Xuyên qua con đường dày đặc xe qua lại, hòa vào dòng người, lưng cô thẳng tắp, thanh tao như cây trúc, nhưng điều kiện tiên quyết là bỏ qua dáng đi chệnh choạng kia.
Đấm lên vô lăng, Lục Chinh tức giận đến hai mắt đỏ ngầu.
“Chó con!”Đạp mạnh chân ga, một giây sau, chiếc xe đã lao đi như mũi tên rời khỏi cây cung, vọt nhanh về phía trước, biến mất trên đường phố…Cố gắng đi xiêu vẹo vào một con ngõ nhỏ, mặc kệ tất cả những ánh mắt đánh giá tò mò của người đi đường, Phó Hi chống tay vào tường, ngồi xuống một chiếc ghế đá bên đường.
Hít thở sâu, siết chặt lấy áo khoác, đầu lưỡi liếm quanh chạm vào mùi tanh để cô có thể miễn cưỡng duy trì được sự tỉnh táo.
Phía xa xa, mặt trời đã lặn đi quá nửa, ráng chiều rực đỏ như lửa.
“Người đẹp đi một mình thôi à?” Có tên lưu manh trêu chọc, kèm theo đó là tiếng cười gian trá truyền tới.
“Anh Bột, dáng người cô em này ngon phết đấy!”“Da cũng trắng nữa, mấy anh em ta khiêng về làm thịt đi?”“Tao thấy được đấy!”Vừa nghe đã biết là lũ lưu manh đầu đường xó chợ.
Đám đông còn đang định đứng vây quanh xem, chưa đầy một phút sau đã chạy bằng sạch.
“Xì, một lũ ngu ngốc!”“Em tính toán làm gì với bọn nó chứ? Ỷ mạnh hiếp yếu thôi! Mau mau hầu hạ anh đi!”“He he…” Ba người vặn chân vặn tay.

“Sao cô em lại ngồi đây một mình thế này? Lạc đường à? Để anh đây đưa em về nhà nhé?”“Nếu không muốn về nhà thì đi cùng anh cũng được, bảo đảm sẽ khiến em vui vẻ!”Lại là một tràng cười rộ lên.
Phó Hi cúi đầu, mí mắt rủ xuống, không nói gì.
Đôi chân nhỏ nhắn lấp lánh như bạch ngọc cực kỳ chói mắt, rơi vào trong mắt ba người đàn ông nọ khiến hô hấp của họ cũng trở nên khác thường.
“Này cô em, đi cùng anh đi…” Một người trong đó thấy lòng ngứa ngáy, nói mãi nói mãi, đang định ra tay.
“Cút!” Chợt giương mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén chứa đầy tia máu khiến người kia hoảng sợ lùi về phía sau.
“Con đàn bà này hình như không ổn lắm, sao mắt nó đỏ ngầu thế kia, quỷ dị lắm…”“Không phải là bị bệnh đau mắt đó đấy chứ? Bệnh này… nghe nói là truyền nhiễm đấy!”“Thế thì chạy nhanh thôi chúng mày…”Nhìn bóng lưng chạy trối chết của ba người đàn ông, Phó Hi vẫy tay cười to.
“Chạy cái gì? Không phải nói là muốn đưa tôi đi lang thang cơ mà? Bà đây mới đỏ mắt một tí mà đã khiến lũ đê hèn các người chạy vãi đái cả ra quần rồi à, mẹ kiếp!”Vừa chửi vừa cười, người qua đường nhìn cô như con quái vật.
“Nhìn gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy người đẹp bao giờ à? Có muốn vào đây quan sát cự ly gần không?”“Đồ điên!”Mắng chửi đủ rồi, cũng cười đủ rồi, cô lại cúi đầu xuống, hai tay ôm đầu gối.
Gương mặt nhìn nghiêng bị ánh chiều bao phủ, được bọc thêm một tầng ánh sáng ấm áp màu vàng, chiếc cằm cong lên quật cường, trên gương mặt trắng nõn quá mức, có thể mơ hồ nhìn thấy từng mạch máu đang chuyển động.
Trắng bệch, vô lực, giống như thủy tinh dễ vỡ.
“Lục Chinh, ba phút cuối cùng.
”…Cảnh vật đang lùi ra sau bên ngoài cửa sổ xe không thể thu hút ánh nhìn thẳng tắp của người đàn ông.
Như một cái máy, điều khiển vô lăng, rẽ quặt, đổ xăng, lưng vẫn thẳng tắp, lạnh lẽo như một tấm thép.
Vẫn là gương mặt tuấn tú không nói không cười đó, lạnh lẽo ngưng tụ thành một bức tượng băng, mặt không cảm xúc, ánh mắt bức người.
Nhưng trái tim lại đang đập loạn cả lên không thể đè nén xuống được.
Đi thẳng về phía trước, xuyên qua trung tâm CBD, lái về đoạn đường Tân Giang mới mở, tầm nhìn rộng lớn quang đãng hơn.
Cuối cùng, khi lái đến ngã tư thứ ba, gần tiến vào vòng xuyến, phương hướng đột nhiên thay đổi.
Quay đầu lại.
Đôi môi người đàn ông lộ ra một nụ cười khổ, đáy mắt toàn là sự bất đắc dĩ.
Trở về chỗ cũ, đỗ xe trên đường.

Anh nhớ Phó Hi đã băng qua đường, bây giờ đi ngược lại, vừa hay là bên này, may mà bớt được thời gian quay đầu và chờ đèn đỏ.
“Có nhìn thấy một người…”Tìm Phó Hi thực sự không khó, dù sao thì cô nhóc đó cũng ăn mặc quá nổi bật, đổi lại là ai đi qua đường cũng không thể không tò mò.
Rẽ vào ngõ nhỏ, anh tưởng rằng sẽ nhìn thấy một cô gái đáng thương đang co rúm lại trong một góc cố nhẫn nhịn, cắn răng chịu đựng, nhưng trên thực tế không có gì hết.
Ngoài một chiếc ghế đá trơn bóng đặt ở bên đường, lá trên vỉa hè rơi lả tả, ngay cả một con mèo hoang cũng khó tìm, huống hồ là một cô gái yểu điệu còn sống sờ sờ?Trời chiều kéo bóng người đàn ông dài ra, chiếu lên trên con đường đá mấp mô, dường như dáng người đã hơi khom xuống.
Trong lúc nhất thời, mang theo sự mất mát.
Rủ mắt xuống, hơi tự giễu mình, với tính cách đó của cô ấy, sao có thể ngồi đây ôm cây đợi thỏ được chứ?Oán hận ào ào kéo tới, chẳng lẽ không thể đợi anh một lát được à?Giống như vừa đánh đổ một bình gia vị, vừa đắng lại vừa chát, hơi mang theo chút cay, rất nhạt, không đậm, nhưng lại khiến người ta không thể bỏ qua.
Anh rất hiểu, cô nhóc đó vốn cứng đầu, hơn nữa, cũng hay cáu giận.
Một giây trước, cô vẫn có thể mặt dày cười đùa trêu chọc, nhưng một giây sau đã có thể nói trở mặt là trở mặt, không nể mặt bất kỳ ai bất cứ lúc nào.
Tùy hứng, ích kỷ, tâm trạng thay đổi nhanh hơn gió.
Muốn làm gì thì làm cái đó, không hề kiêng kỵ bất kỳ một ai.
Thẳng tính, to gan, lại cứng đầu cứng cổ!Nghĩ đi nghĩ lại, ngoài cái gương mặt miễn cưỡng chấp nhận được đó ra, còn lại thì tính khí thối như mắm ấy!Nhưng anh vẫn cứ quay lại đây…Khoảnh khắc anh quay đầu lại, dường như bản thân còn chưa kịp suy nghĩ mà đã lập tức thực hiện quyết định đó.
Lãnh đạm rủ mắt xuống, đầu lưỡi như nếm được mùi vị khổ sở.
Mất mát ư?Không đến mức.
Có lẽ là buồn vô cớ, dù sao thì, trở về mất công.
Cô ấy có ứng phó được không?Cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?Cổ họng căng lên.
“Ba mươi giây cuối cùng.
Anh đến rồi…”Bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lý trí dù có mạnh mẽ thế nào cũng không thể che giấu được sự ngạc nhiên hiện lên nơi đáy mắt anh vào lúc đó.
Cô gái khoác áo khoác của anh, mái tóc hỗn loạn, cứ như vậy, đứng giữa trời chiều nhìn anh, nụ cười tươi tắn như hoa.
Một giây sau liền sà vào lòng anh, hai mắt nhắm nghiền, giống như một tờ giấy trắng bay xuống từ độ cao vạn trượng.
Đến đây, trần ai lạc định!“Chó con, em không thể yên tĩnh một khắc được à?”Khóe môi bất giác mím chặt, hơi nhướng lên…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.