*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Giờ Hội đồng viện sẽ tuyên bố xử phạt mới nhất đối với Y sĩ tam phẩm Giang Nguyên. Hội đồng viện quyết định sẽ giáng cấp Y sĩ tam phẩm Giang Nguyên thành Y sĩ thực tập, cũng ghi lại tội lớn một lăn. Ngoài ra, sư phụ hướng dẫn La Thiên Minh y sư cấp cao nhất vì quản giáo không nghiêm, giờ đã xin Hội đồng viện được từ bỏ chức vụ Y sư cấp cao nhất. Nay Hội đồng viện đã cho phép.
Giang Nguyên nghe thấy thông báo này trong đầu như có tiếng sét đánh ầm ầm, sắc mặt đột nhiên trắng bệch. Hân không ngờ đến giờ chuyện này đột nhiên bị bại lộ. Hắn không hề có bất kỳ cảm giác gì về xử phạt đối với mình, nhưng sư phụ đã vì chuyện này mà từ bỏ chức vụ y sư cao cấp nhất.
Sau khi Giang Nguyên đứng sững ở cửa một lúc mới tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Dọc đường đi hắn đụng phải rất nhiều người, hơn nữa cũng giống như trước, hầu hết đều là Y sĩ thực tập, có điều lần này ánh mắt của họ hoàn toàn khác nhau.
Có ánh mắt hả hê, có đồng tình, có trào phúng, nhưng hầu hết đã không còn cung kính và nhiệt tình như trước kia. Thỉnh thoảng có vài người muốn cung kính chào hỏi với Giang Nguyên theo thói quen, nhưng vừa mới đi được nửa bước lại lập tức phản ứng lại, sau đó liền lui bước đi.
Tất nhiên Giang Nguyên không có tâm tư để ý đến chuyện này, bước chân càng lúc càng nhanh hơn, đi về phía phòng làm việc của La lão y sư.
Giang Nguyên đi đến trước một phòng làm việc thì dừng chân lại, nhìn cánh cửa quen thuộc nọ trong lòng khó tránh cảm giác căng thẳng và xấu hổ mà đã lâu chưa có.
Đang lúc Giang Nguyên nhẹ nhàng thở hắt ra, đưa tay định gỡ cửa thì bên trong đã truyền đến giọng nói trầm ổn hữu lực của La lão y sư:
- Vào đi!
Giang Nguyên rụt tay về sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra, chậm chậm đi đến, mang theo chút áy náy cùng chột dạ, nhìn về phía La lão y sư đang ngồi sau bàn làm việc.
- Ngồi đi!.
||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Nguy Hiểm |||||
La lão y sư mỉm cười gật đầu với Giang Nguyên.
Giang Nguyên nhìn vẻ tươi cười trên mặt La lão y sử, trong lòng có chút đau xót, hẳn rất rõ, sư phụ không thể trở thành Thiên y sư chính là tiếc nuối lớn nhất của ông. Nhưng giờ vì mình, ngay cả vị trí y sư cao cấp nhất, người đứng đầu chỉ dưới các Thiên y sư của sư phụ cũng từ bỏ.
- Đừng có thế nữa, chẳng phải bị cản trở một chút thôi sao, sợ cái gì, sư phụ còn chẳng sợ mà
La lão y sư nhìn bộ dạng của Giang Nguyên liền cười sang sảng, nói:
- Được rồi, không sao, đừng lo lắng cho sư phụ. Cái danh cao cấp nhất này chỉ là một hư danh, toàn phải chịu khổ chứ chẳng được lợi lộc gi, lại còn tốn không biết bao nhiêu sức lực của sư phụ. Chỉ căn con cố gắng nỗ lực, đừng nói là một vị trí cao cấp nhất, cho dù giáng ta xuống là y sư nhị phẩm cũng chẳng sao.
- Cảm ơn sư phụ
Giang Nguyên gật mạnh đầu, sau đó nhìn La lão y sư nói:
- Con sẽ không làm sư phụ thất vọng đâu!
Nghe Giang Nguyên nói vậy La lão y sư cảm thấy rất an lòng, cười ha hả nói:
- Có câu này của con ta rất vui. Cái vị trí cao cấp nhất này có là gì? Đừng nghĩ ta không biết bản lĩnh của thằng nhóc con, bình thường cứ thích giả vờ làm heo ăn thịt hổ.
- Được rồi được rồi, cố gắng lên, đừng ủ rủ. Mặc dù giờ con chỉ là Y sĩ thực tập, nhưng trong cuộc thi tấn cấp năm nay con vẫn có thể tham gia. Đến lúc đó con hãy đi thi với các vị Y sĩ thực tập khác, sẽ lấy lại cái cấp Y sĩ tam phẩm này lại!
- Vâng, sư phụ!
Giang Nguyên bước ra ngoài cửa nhẹ nhàng thở. dài, tuy sư phụ trông có vẻ không để ý, nhưng trong lòng hẳn hiểu rất rõ. Nếu không phải vì mình, sao sư phụ có thể làm như vậy. Nghĩ đến đây, Giang Nguyên âm thầm cười khố một tiếng, tự cảm thấy trọng trách trên vai mình càng nặng nề hơn.
Nghĩ tới đây, Giang Nguyên lại thở dài một hơi, sau đó liền quay trở về nơi ở của mình. Lúc này hẳn mới bắt đầu chú ý đến ánh mắt khác thường trên đường. Trừ những Y sĩ thực tập tương đối quen chào hỏi với hẳn hai tiếng, những người khác nếu không phải lộ vẻ khác thường đi ngang qua, hoặc giả vờ như không nhìn thấy, trong mắt đã không còn vẻ kính cẩn như trước kia.
Trong lòng Giang Nguyên cười lạnh nhưng thật ra cũng không cảm thấy khó chịu. Thế sự vốn là như vậy, thấy mãi cũng quen rồi.
- Haizz, Giang Nguyên, vừa mới nghe chuyện của cậu. Thật sự quá đáng tiếc, cố gắng cho tốt nhé, nhanh chóng đuổi theo tôi đi, tôi rất xem trọng cậu.
Giang Nguyên nhìn người đàn ông trung niên trên ngực đeo huy chương Y sĩ tam phẩm, trên mặt lộ vẻ khoa trương đang vỗ vai mình thì mỉm cười. Hẳn đột nhiên nhớ ra người kia là ai, lăn đó mình muốn chọn món cá kho cay và nấm đông cô thủy tỉnh cho Tuyên Tử Nguyệt ăn nhưng hết hàng, chính Y sĩ này đã thân thiết tặng cho mình một phần.
Lúc ấy anh ta có vẻ mặt thân thiết muốn kết giao với mình nhưng không ngờ đảo mắt đã trở thành cao cao tại thương, bộ dạng trào phúng.
- Đa tại.
Giang Nguyên cười cười, gật đầu, sau đó định rời đi, nhưng ai ngờ người này đột nhiên nhìn lên ngực hẳn, kinh ngạc kêu lên:
- Hả? Giang Nguyên, cậu vẫn chưa đổi huy chương à? Cậu giờ không thế mang huy chương y sĩ màu xanh này, mau thay huy chương màu cam của Y sĩ thực tập đi. Nếu để Ban giám sát thấy cũng sẽ bị xử phạt nghiêm khắc đấy.
Hai mắt Giang Nguyên khẽ híp lại. Đây chính là nguyên nhân hắn rất buồn bực vì chuyện của La lão y sư. Vốn hẳn không định so đo gì với thăng nhãi này nhưng rốt cuộc đã không nhịn được nữa, trong mắt hơi lóe lên một tia tàn khốc, lãnh đạm nói:
- Cái này không nhọc anh quan tâm.
- À... à... Giang Nguyên, câu này không thể nói như vậy được. Chế độ của Thiên Y viện chúng ta rất nghiêm khắc. Giờ cậu đã bị giáng cấp thành Y sĩ thực tập, sao con có thể mang huy chương Y sĩ tam phẩm.
Người này nghe thấy giọng nói Giang Nguyên đã có chút bực bội thì lúc này vẫn không hề có ý định dừng lại, trong mắt anh ta lóe lên tia đắc ý và trào phúng tiếp tục nói.
Lúc này, hai người đứng ở đó đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người. Những người đi ngang qua này đa phần đều là Y sĩ thực tập, nghe người này nói vậy lúc này cũng không kìm được đi chậm lại, vẻ mặt muốn xem náo nhiệt nhìn về phía này. Giang Nguyên và La lão y sư sư phụ hẳn vừa bị xử phạt giáng cấp quả nhiên đã lập tức có người tới gây rắc rối rồi.
Lúc này Giang Nguyên cũng chú ý đến những người xem náo nhiệt bên cạnh, hai hàng lông mày khế nhíu lại, lạnh giọng nói:
- Tránh ra!
- Ôi cha, Giang Nguyên, tôi có lòng tốt nhắc nhở cậu, vậy mà cậu còn dám thế này. Đúng là lật trời mà!
Tên này thấy Giang Nguyên vẫn còn dám ngang ngạnh như vậy thì cuối cùng cũng trở mặt, lớn tiếng khiển trách:
- Cậu phải hiểu cho rõ. Giờ tôi đã là bác sĩ cấp trên của cậu. Chẳng lẽ ngay cả quy củ này cậu cũng không biết?
- Dám bất kính với tôi, đúng là lật trời mà!