Lúc này Tuyên Năng đang rất đau đầu. Mắt thấy chỉ còn hai tháng nữa con gái sẽ được gả vào Tề gia, nhưng bây giờ lại không thấy con gái đâu cả.
Mặc dù ông cũng biết con gái không thích tên tiểu tử của Tề gia, nhưng dù sao đây cũng là hôn ước đã định giữa hai nhà. Bởi vì có sự tồn tại của hôn ước này, hai nhà mới có thể duy trì được mối quan hệ tốt cho đến hôm nay.
Nhưng khi đến lúc chân chính kết thân, con gái lại mất tích, không khiến ông không đau đầu sao được.
Rõ ràng Tuyên Tử Nguyệt không muốn tiếp nhận an bài này, đã đào hôn mà bỏ trốn.
- Đào hôn.
Nhớ đến danh từ này, Tuyên Năng có cảm giác muốn giấu mặt. Đường đường là Tuyên gia lại xuất hiện chuyện như vậy, sau này ông làm sao mà đối diện với trưởng bối trong gia tộc? Nếu thật truyền ra ngoài, đây chính là một câu chuyện đáng chê cười.
Gặp gia tộc khác, Tuyên gia làm sao mà ngẩng cao đầu để nhìn người?
Hơn nữa, Tề gia làm sao mà bỏ qua chuyện này được? Tề gia có địa vị cao hơn Tuyên gia. Nếu thật sự cả hai gia đình trở mặt nhau, cho dù sau này chưa hẳn sẽ trở thành cừu, nhưng tuyệt đối sẽ không còn gặp mặt nhau được nữa.
- Mặc kệ thế nào, phái hết nhân thủ, đồng thời thông báo cho người phụ trách các nơi, toàn lực điều tra xem
Tử Nguyên đi chỗ nào. Tôi không tin nó không mang theo cái gì, ngay cả chứng minh cũng không thì còn có thể chạy đi đâu được.
Tuyên Năng cau mày nói:
- Nhất định phải tìm được nó trước lễ mừng năm mới.
- Đúng là làm càn mà!
Tuyên Năng càng nghĩ càng giận, không khỏi liếc mắt nhìn vợ mình:
- Cũng tại bà dạy hư nó, khiến cho nó ngay cả việc đào hôn cũng dám làm.
- Tại sao chỉ biết trách tôi? Ông cho răng ông thương nó ít hơn tôi chắc?
Tuyên phu nhân không cho là đúng, khẽ hừ một tiếng, sau đó bước ra ngoài phòng khách. Khi nhìn thấy Giang Nguyên trên tivi, Tuyên phu nhân không khỏi cười khổ:
~ Tiểu tử này thật ra cũng có chút năng lực. Hy vọng cậu cũng sẽ có đủ năng lực bảo vệ con gái tôi. Nếu không thì con gái của tôi...Haiz.
Tại một căn phòng thí nghiệm bí mật, Vương Mịch cẩn thận cho tay đã được đeo bao tay vào một cái hòm kháng khuẩn, rút ra một cái ống tiêm, sau đó rút một chút máu nhỏ lên trên một tấm kính rồi đưa đến dưới kính hiển vi, nhỏ vào thêm một ít thuốc vào giọt máu. Sau khi xác nhận cả hai thứ đã dung hợp, mới buông ống tiêm xuống, bước đến trước một màn hình máy tính, gõ liên tiếp vài con số, rồi nhìn một loạt số liệu đã được phân tích ra.
Nhìn con số trước mặt, Vương Mịch nhớ đến một người nào đó, gương mặt lộ ra ý cười.
- Thật sự là một tên kỳ lạ.
Vương Nghị và Tôn Nghị sau khi trở về từ Lỗ Sơn, thông qua khảo hạch, thuận lợi trở thành bác sĩ thực tập. Dựa theo lệ thường, bác sĩ phụ trách khảo hạch La y sư sẽ trở thành bác sĩ chủ quản chính thức của hai người.
Hai người theo La y sư học tập. Phải mất năm năm nữa hai người mới có thể thăng chức làm bác sĩ. Vì để thoát khỏi giai đoạn làm bác sĩ thực tập, trở thành thành viên có quyền lợi tương ứng tại Thiên Y Viện trong lúc La y sư đang lấy năng lực khôi phục thần kỳ của Giang Nguyên làm đề tài nghiên cứu, là đệ tử thân truyền của La y sư, Vương Mịch và Tôn Nghị hiển nhiên là phải gia nhập, toàn lực hiệp trợ La y sư nghiên cứu đề tài này.
Rất nhanh, tiếng rè rè bên cạnh cắt đứt suy nghĩ của Vương Mịch.
Tay cầm bản báo cáo, Vương Mịch bước nhanh ra khỏi phòng thí nghiệm.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website