Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 682: Muốn ăn mà vẫn phải chịu đựng




Lão Từ thấy vẻ chắc chắn của cảnh sát giao thông trẻ, lúc này cũng hơi hoài nghỉ, nói:

~ Trương Binh, cậu không nhìn nhầm đyá chứ? Hôm trước tôi xem truyền hình trực tiếp thấy cậu ấy vẫn còn ở. Lỗ Sơn. Sao giờ đột nhiên lại xuất hiện ở Bắc Kinh?

- Hơn nữa cậu ta sao có thể là trung tá? Tôi nhớ trong tivi nói cậu ấy mới hai mươi bốn tuổi, sang năm mới hai lăm. Làm gì có trung tá trẻ tuổi thế chứ.

Nói tới đây, rốt cuộc lão Từ không nhịn được nhìn cảnh sát giao thông trẻ nói.

- Cái này có gì lạ, từ tỉnh Xuyên bay đến Bắc Kinh chẳng qua chỉ hai tiếng đồng hồ. Hơn nữa đã hai ngày nay không thấy cậu ta ở Lỗ Sơn rồi. Có đến Bắc Kinh cũng có gì kỳ lạ đâu?

Lúc này cảnh sát giao thông trẻ Trương Binh trong mắt tràn đầy hâm mộ nói:

- Anh không thấy biển số chiếc xe cậu ta lái sao? Cậu ta có thể lái chiếc xe biển số này, bối cảnh sau lưng chẳng biết mạnh chừng nào? Lần này lộ mặt vẻ vang như vậy, lên hang trung tá cũng chẳng có gì lạ.

- Ừm. Cũng đúng!

Lúc này lão Từ cũng nhìn chiếc xe ở phía xa, nhẹ nhàng thở hắt ra, thở dài nói:

~ Có điều cho dù như thế nào, người có bối cảnh lại dám đi liều mạng, có thể thăng lên chức trung tá cũng chẳng có gì kỳ quái.

- Đúng vậy, nghe nói còn vì cứu người nhà của một người bạn của cậu ấy, cậu ấy mới chủ động dùng thân phận quân y, tham gia nhảy dù từ trên cao xuống.

Lúc này khuôn mặt Trương Binh đầy cảm thán.

So với hai cảnh sát giao thông còn đang cảm thán, chủ xe bị viết giấy phạt kia lúc này đang chạy nhanh như chớp đuổi theo sau Giang Nguyên, nhìn biển số xe có chữ Quốc kia, lúc này mới bừng tỉnh ngộ, trên mặt đây vẻ thỏa mãn, biển số này là thế này.

Sau khi Giang Nguyên lại một lân nữa bẻ cua, cuối cùng cũng chú ý thấy có một chiếc xe đi sau mình, còn đang khi hoặc thì phát hiện mình đã dừng trước Khánh Vân Lâu, chiếc xe kia cũng dừng lại.

Giang Nguyên còn tưởng rằng có người cố ý đuổi theo mình, đợi tới khi đối phương xuống xe, nhìn thấy bộ dạng của đối phương, Giang Nguyên mới cười không nói gì. Hóa ra là anh chàng bị viết giấy phạt ban nãy, xem ra là vừa khéo đến cùng một nơi với mình thôi.

Khánh Vân Lâu là một nơi không lớn lắm, nhưng sau khi bước vào, khung cảnh cũng tương đối được. Giang Nguyên đi vào trong, sau khi báo tên Phan Hiểu Hiểu liên được một nhân viên mặc sườn xám dẫn Giang Nguyên vào trong một gian phòng.

Hắn vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Phan Hiểu 

Hiểu khoanh chân ngồi trên một chiếc giường lò, sau đó trên giường lò còn bày một cái vò đất sét, bên cạnh còn có hai bộ chén dĩa tỉnh xảo.

- Anh mau đến đây đến đây. Cuối cùng có thể ăn rồi.

Phan Hiểu Hiểu thấy Giang Nguyên tiến vào liền hưng phấn kêu lên, đợi sau khi Giang Nguyên ngồi lên trên giường lò, lấy mũ lính xuống, lúc này mới có một nhân viên phục vụ bước vào, đeo bao tay cẩn thận mở vò đất sét kia ra. Sau khi vò đát sét được mở ra Giang Nguyên chỉ cảm thấy có một mùi thơm đậm đà hấp dẫn nhẹ nhàng bay ra.

- Thơm quát

Ngửi thấy mùi thơm này Giang Nguyên không kìm được nuốt nước miếng.

Hắn cũng nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Phan Hiểu Hiểu đang nhìn chằm chäm cái vò, sau đó cũng nuốt nước miếng.

- Không ngờ lại thơm như vậy!

Nhìn thấy nhân viên cẩn thận dùng cái thìa gỗ múc đồ trong vò đất sét vào cái chén nhỏ, mùi thơm càng nồng hơn. Lúc này Giang Nguyên cũng không kìm được. cảm thán.

Lúc này Phan Hiểu Hiểu gật mạnh đầu, nói:

- Đương nhiên, anh không biết tôi chờ anh cực khổ nhường nào đâu. Nhìn nó để đó, muốn ăn mà vẫn phải chịu đựng.

- Haha, xem ra đúng là làm khổ cô rồi!

Nhìn vẻ thèm thuồng của Phan Hiểu Hiểu, cuối cùng Giang Nguyên không kìm được cười phá lên.

Sau khi múc ra được hai chén canh, nhân viên cẩn thận đặt hai chén nhỏ trước mặt hai người sau đó liền lui ra ngoài.

- Được rồi, bắt đầu ăn thôi!

Phan Hiểu Hiểu nhìn Giang Nguyên cười cười rồi tự bưng cái chén nhỏ trước mặt mình lên, dùng thìa múc một ít canh, nhẹ nhàng uống.

Lúc này Giang Nguyên cũng không khách sáo, đối mặt với mĩ thực như vậy, ai có thể nhẫn nại được?

Một cái vò nhỏ, hai người ăn là vừa đủ. Sau gần một tiếng, lúc này hai người mới nhẹ nhàng vỗ bụng ngồi trên giường lò ợ hơi.

- Ngon lắm!

Lúc này Giang Nguyên vẫn còn chút thèm thuồng nhìn vò đất sét nói.

- Không phải chứ? Anh vẫn chưa ăn no à?

Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất  (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.