Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 452: Có việc gì thì cứ gọi cho tôi một tiếng là được




Nghe được tiếng bên kia, gương mặt đang bất mãn của Phó viện trưởng Tân liền biến mất, trở nên khiêm cung, giọng nói vô cùng lấy lòng, khiến Chủ nhiệm Vương bên cạnh nghe mà cũng nổi cả da gà.

Nhưng gương mặt đang tươi cười của Phó viện trưởng Tân dần trở nên cứng ngắc, cuống quýt gật đầu, ngàn lời đáp lại. Thấy vậy, Chủ nhiệm Vương cũng cảm thấy tò mò, không biết rốt cuộc Viện trưởng Lý đã nói cái gì mà Phó viện trưởng Tần lại có bộ dạng ăn cứt chó cũng thấy ngon vậy.

Một lúc sau, Phó viện trưởng Tân mới cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm, dùng tay lau mồ hôi trên trán, giống như vừa mới được tái sinh.

Nhìn vẻ mặt tò mò của Chủ nhiệm Vương đang nhìn mình, liền cảm thấy xấu hổ, ho khan hai tiếng rồi nói:

- Tôi từ chỗ của Viện trưởng Lý biết được một số nội tình của Tiểu Giang lão sư. Đó là một thanh niên không tệ. Mặc dù phạm phải một số sai lầm nhỏ, nhưng chúng. †a cũng nên bảo vệ và bồi dưỡng nhiều hơn.

Nhìn vẻ mặt của Phó viện trưởng Tần, đồng thời nghe được những lời ông ta nói, sắc mặt Chủ nhiệm Vương cũng trở nên quái dị. Ban nãy còn căm phẫn đòi thanh trừ Giang Nguyên ra khỏi hàng ngũ trợ giảng. Đảo mắt lại nói tuổi còn trẻ, còn cần bảo vệ và bồi dưỡng nhiều hơn. Chậc chậc, đúng thật là quái lạ.

Trong phòng làm việc của Chủ nhiệm phòng biên tập Vân Giang Thần Báo, Trương Nghĩa Long đang cúi đầu ngồi ủ rũ trước bàn công tác, vẻ mặt giận dữ nói:

- Chủ nhiệm Hồ, tên Tiểu Giang kia quá mức kiêu ngạo. Chẳng những làm hư camera của chúng ta, hơn nữa còn đánh Tiểu La. Quả thật không còn gì để nói. Đối với tình huống như vậy, chúng ta nhất định phải dạy cho. hắn một bài học.

~ Tiểu La bị đánh? Giáo viên đánh người? Như vậy thì kỳ quá.

Mặc dù sắc mặt Chủ nhiệm Hồ không được tốt lắm, nhưng vẫn bình tĩnh hơn Trương Nghĩa Long. Ông ta đẩy cặp mắt kính lên, sau đó ngạc nhiên hỏi:

- Chẳng phải đi cùng với lãnh đạo trường đại học sao? Tại sao lại bị đánh?

- Chủ nhiệm Hồ, ngài đừng nói đến cái tên Phó viện trưởng Tân kia nữa, căn bản là trấn không được. Ngay cả Phó viện trưởng Tần mà còn không có biện pháp dạy cho tên đó một bài học.

Càng nói, Trương Nghĩa Long càng tức giận. Nào có giáo viên như vậy chứ? Mà cũng nào có lãnh đạo ngay. cả cấp dưới cũng trấn không được? Đúng là không biết xấu hổ mà.

Nhìn bộ dạng tức giận của Trương Nghĩa Long, Chủ nhiệm Hồ cũng cảm thấy sửng sốt. Ông quen biết với Phó viện trưởng Tần đã lâu, cũng biết được Phó viện trưởng Tần cũng là người có vốn liếng. Nếu không cũng không gọi điện thoại cho đối phương, nhưng thật không ngờ lão Tần lại không trấn được một tên tiểu tử.

Lập tức cau mày, nói:

- Nếu đã như vậy thì không cần nể mặt nữa. Viết bài đi.

- Chủ nhiệm Hồ, xin ngài cứ yên tâm. Tôi nhất định sẽ viết thật hay, tuyệt đối sẽ không để cho thằng ranh đó được sống tốt.

'Thấy Chủ nhiệm Hồ đã lên tiếng, Trương Nghĩa Long đắc ý nói.

- Được rồi, đi đi.

Chủ nhiệm Hồ hài lòng gật đầu, nhìn theo bóng lưng Trương Nghĩa Long bước ra ngoài, lúc này mới nhớ đến chuyện mà Trương Nghĩa Long đã nói, không khỏi cau mày. Tuy nói khi ông nhận nhiệm vụ cũng có chút quái lạ, nhưng không nghĩ đến cái tên Tiểu Giang lão sư lại khó đối phó như vậy. Nhưng cũng không sao. Dù sao. bản thảo cũng đã viết rồi. Về phần phỏng vấn cũng chỉ là làm dáng thôi. Còn về phía Phó viện trưởng Tân, nếu đối phương ngay cả chút chuyện đó cũng làm không được, vậy thì để tự ông ta làm.

Nghĩ đến đây, Chủ nhiệm Hồ nở nụ cười lạnh lùng.  

Họ Tần làm việc như vậy, chung quy sẽ phải xấu hổ tìm mình thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.