Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 422: Chính xác không cho cháu ra khỏi cửa




Sau khi tắm rửa xong, Dương Vân Dương đã thay một bộ quần áo thoải mái rồi, đợi Giang Nguyên trong phòng điều trị.

Giang Nguyên vừa nhẹ nhàng cắm châm bạc cho. Dương Vân Dương, vừa cười nói:

- Gần đây cảm giác không tồi phải không...

- Ừ... Rất tốt, tốt lắm. 

Dương Vân Dương gật đầu, trong giọng nói có hưng phấn khó có thể át chế được.

Ông chần chừ một chút, sau đó rốt cục không nhịn được, hạ giọng nói:

- Thầy thuốc Giang, hiện giờ tôi cảm thấy đã rất không tồi rồi, có phải là nên thử...

Nghe thấy Dương Vân Dương muốn nói lại thôi, nhưng vẻ chờ mong và hồi hộp trong lòng khó có thể dấu nổi, Giang Nguyên cũng không nén nổi hơi buồn cười. Mặc dù Dương Vân Dương có địa vị cao, đối mặt với các loại đồ vật đều có thể vững vàng, ít nhất là có thể cư xử tự nhiên.

Nhưng khi đối mặt với vấn đề này, ông vẫn khó có thể ức chế sự hưng phấn và lo lắng trong lòng được. Giang Nguyên cũng tương đối thông cảm. Chẳng qua là một người thầy thuốc, hắn vẫn muốn chữa trị cho hoàn mỹ nhất. Còn về việc lựa chọn thế nào thì lại là chuyện của đối phương rồi.

- Trưởng ban, đối với việc này, tôi đề nghị chờ tới trạng thái tốt nhất, sau đó mới bắt đầu... Chuyện này đối với ông sẽ có lợi nhiều hơn.

Giang Nguyên mỉm cười giải thích:

- Hiện tại mặc dù tình huống rất không tồi, không có vấn đề gì nhưng một khi chân dương tiết ra, như vậy sau này rất khó đạt tới trạng thái tốt nhất... Cho nên tôi đề nghị ngài nhẫn nại thêm chút nữa. Có lẽ cũng chỉ một tuần nữa, nhưng đổi lại là trạng thái sau này sẽ rất không tồi...

~ Trạng thái rất không tồi...

Dương Vân Dương hít nhẹ một hơi, sau đó rốt cục cũng trả lời bình tĩnh, từ tốn nói:

- Tốt, như vậy thì chờ một chút...

Nghe những lời này, Giang Nguyên cười khẽ. Nầu ngay cả chờ một tuần mà Dương Vân Dương không chờ. nổi, như vậy thì ông cũng không thể bò lên được vị trí này.

Điều trị xong, hai người lại ngồi ra bàn ăn. Đầu bếp vẫn mang lên món mỳ mà hắn thích ăn nhất, còn có chè trà dầu...

Dương Vân Dương dùng đũa gắp nhẹ một miếng nhỏ, cần một cái, sau đó mới nhìn Giang Nguyên, mỉm cười nói:

- Thầy thuốc Giang... Chà tôi mời cậu tối nay tới nhà tôi ăn một bữa cơm thường, không biết thầy thuốc Giang. có thời gian không?

- Cha ... Ăn bữa cơm thường.

Giang Nguyên cúi đầu, đang động tác ăn mỳ dừng lại, hai mắt hơi co rụt lại nhưng trong mắt lại lộ vẻ hưng phấn và vui mừng khó có thể át chết được. Hắn dùng hết sức trị liệu cho Dương Vân Dương, thậm chí ngoài một ít sâm núi già ra thì hän cũng không muốn gì, không phải chính là vì hôm nay sao?

Tổ bảy người tối cao...

Mặc dù Dương lão không phải là vị cao nhất kia, cũng không có bất cứ liên hệ gì với quân đội nhưng dù sao ông cũng là một thành viên trong tổ bảy người tối cao, một trong vài người có quyền lực cao nhất Hoa hạ.

Giang Nguyên chậm rãi buông đũa, ngẩng đầu lên, nhìn Dương Vân Dương mỉm cười, lại hơi lộ vẻ cung kính, sau đó nói:

- Rất vinh hạnh...

Hiện tại tâm tình Giang Nguyên rất tốt, nhưng tâm tình Phan Hiểu Hiểu lại không vui chút nào...

Mặt ông Phan vặn vẹo, nhìn Phan Hiểu Hiểu đang cúi đầu ngồi trên ghế sa lon không nói một lời, hừ một tiếng, cao giọng nói:

- Thế nào? Cháu coi ông nội là không khí sao?

Phan Hiểu Hiểu cúi đầu nhưng lại không nói câu nào. Mà đôi vợ chồng ngồi bên cạnh sau khi liếc nhau một cái, bất đắc dĩ cười khổ. Đối với tính cách của con gái bảo bối, hai người cũng rất rõ ràng. Mặc dù thường ngày cô rất nghe lời nhưng nếu cô đã quyết định chính thức điều gì, muốn thay đổi là chuyện hết sức không dễ dàng. 

Giống như vài ngày trước, len lén một mình chạy tới Sở Nam vậy...

Nhìn cô con gái bảo bối này, người đàn ông trung niên thở dài nói:

- Hiểu Hiểu, ông nội nói rất có lý. Con còn nhỏ, có một số việc con còn không hiểu... Chẳng qua chúng ta cũng là muốn tốt cho con. Con phải biết rằng chưa bao giờ ông nội nói dối con...

- Hừ... Con không muốn, con không nghe...

Phan Hiểu Hiểu mím môi, cúi đầu lắc đầu mạnh, khiến mái tóc mềm mại sáng bóng lắc như trống bỏi, hừ hừ nói.

- Cháu... Cháu... Sao cháu lại không nghe lời như vậy...

Ông lão họ Phan nhìn dáng vẻ của Phan Hiểu Hiểu, không hỏi vừa tức vừa buồn cười. Lần nào cô bé này cũng đều cái dạng này.

- Chuyện trước kia cháu gây ra còn chưa tính, nhưng chuyện lần này là tuyệt đối không được phép... Đừng tưởng rằng ông không biết tối qua cháu làm gì... Gần đây đúng là coi trời bằng vung rồi...

Phan Hiểu Hiểu hừ một tiếng nói:

~ Từ hôm nay trở đi, chính xác không cho cháu ra khỏi cửa... 

Nói tới đây, ông lão họ Phan nhìn thoáng qua Phan Nghị vẻ mặt cũng đang rối rắm một bên, hừ một tiếng nói:

- Còn cả cháu, ngày mai quay về bội đội cho ông... Không cho ở nhà nữa. Nếu không chắc chắn cháu sẽ giúp chị cháu gây chuyện...

- Á, ông nội, không phải đâu. Cháu không làm gì mà. Đây đều là chị ép cháu, không chút liên quan tới cháu đâu...

Nghe thấy mình cũng bị giận cá chém thớt, mặt Phan Nghị sụp xuống, nhìn ông nội vẻ vô cùng đáng thương, hy vọng ông lão có thể thay đổi quyết định.

Chị cháu ép cháu, cháu chỉ biết nghe theo sao? Nuôi một tên vô dụng, một ngày nào đó cháu sẽ thua trong tay phụ nữ...

Nhìn thoáng qua cháu trai đang ra vẻ đáng thương, ông lão hừ lạnh một tiếng, nói:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.