Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 357: Phong vân nổi lên




Astate đột nhiên hưng phấn nói với Giang Nguyên. - Rượu ngon?

Ánh mắt Giang Nguyên sáng lên. Astate nói là rượu ngon thì tất nhiên sẽ là rượu ngon, liên tục gật đầu:

- Được.

Nhưng trong lòng lại nghĩ đến một chuyện, sắc mặt cứng đờ, ngực lại đau.

- Rượu ngon bình thường sẽ không rẻ.

Astate nói giảm 20% thì giảm 20%. Khi Giang Nguyên tính tiền, nụ cười trên mặt rạng rỡ hơn vài phần. Lần này hắn tiết kiệm được hai ngàn

Hai ngàn.

Đúng vậy, hai ngàn.

Học sinh trung học cũng tính được bữa cơm này người nào đó ít nhất cũng phải trả tám ngàn.

- Hôm nay rượu thật sự rất ngon. 

Tuyên Tử Nguyệt dường như rất hoài niệm bình rượu vừa rồi. 

Nghe được lời này, người nào đó lại ôm ngực, chỉ cảm thấy tim của mình không ngừng co rút, thầm nghĩ:

- Sáu ngàn năm trăm một bình rượu đấy.

Nhớ đến bàn tay run run khi quẹt thẻ, ký tên của mình, Giang Nguyên cảm thấy hôm nay chẳng những hắn phải tốn tiền mà còn mất hết mặt mũi.

Trước kia, có bữa tiệc nào mà hắn ăn ít hơn hôm nay đâu?

Một mình hắn đối mặt với nhiều rắn hổ mang cũng không run rẩy, như thế nào lại run lên trước mấy con số?

Giang Nguyên oán hận đánh vào mặt của mình. Tiền thì mất, mặt mũi cũng mất.

Sau khi Tuyên Tử Nguyệt đưa hắn đến bệnh viện số 1, khi xuống xe, Giang Nguyên cười một cách miễn cưỡng.

~ Tiền, tôi muốn kiếm tiền.

Giang Nguyên thở dài, hung hăng vuốt mặt một cái, nụ cười cứng ngắc thoáng trở nên dễ coi hơn nhiều. Mặc. dù bây giờ không phải là lúc kiếm được tiền, nhưng Giang Nguyên cảm thấy, hắn phải nên mỉm cười. Đối mặt với lão nhân gia mà không cười là đắc tội.

Trò chuyện với lão thái thái cả một buổi tối, sau khi thức dậy vào hôm sau, cảm giác đau lòng đã không còn, tinh thần sảng khoái mặc quần áo, rồi chạy vào trường Đông Nguyên.

Nhìn khu rừng quen thuộc, tâm trạng của hắn đột nhiên trầm xuống, bởi vì hắn nhìn thấy một người không muốn thấy.

Bước chân thoáng dừng lại, Giang Nguyên cau mày, sau đó chậm rãi bước lên phía trước.

~ Nhìn thấy tôi có cảm giác ngoài ý muốn phải không?

Tê Nhạc Minh dường như cũng không được tốt cho. lắm, nhìn thấy Giang Nguyên, sắc lạnh trong mắt dường như có thể khiến cho mặt hồ đóng băng.

Giang Nguyên chậm rãi bước đi, dường như không nghe Tê Nhạc Minh nói gì, càng không cảm nhận được lãnh ý trong lời nói của hắn. Khi Tê Nhạc Minh tức đến sắp bốc hỏa, lúc này mới liếc mắt nhìn Tê Nhạc Minh một cái.

~ Anh tìm tôi có việc? Nghe xong, nhìn ánh mắt bình tĩnh và lạnh nhạt của đối phương, Tê Nhạc Minh rốt cuộc nổi giận lên, chỉ vào

Giang Nguyên, nói:

- Lần đầu tiên tôi phát hiện có người giả bộ giỏi như vậy?

Giang Nguyên nhìn Tê Nhạc Minh, giống như người trước mặt không hề có sự uy hiếp. 

Phát hiện mình trong mắt đối phương không bằng một con kiến, lại không thèm sợ hãi, rốt cuộc gương mặt Tê Nhạc Minh cũng đỏ lên.

- Tôi đã nói với cậu, sau này không được đến gần Tuyên Tử Nguyệt, cậu không nhớ rõ sao?

Giọng nói Tê Nhạc Minh lạnh lại, sát khí bắt đầu tản ra.

Nhìn Tê Nhạc Minh đang dọa mình, Giang Nguyên rốt cuộc cũng có phản ứng.

Nhìn biểu hiện của Tề Nhạc Minh như vậy, Giang Nguyên vươn ngón trỏ gãi gãi mũi.

~ Cậu...cậu..

Nhìn động tác của Giang Nguyên, Tê Nhạc Minh ngay cả nói chuyện cũng trở nên cà lăm.

- Mày muốn chết? Lão tử sẽ thành toàn cho mày.

Nói mãi mới được một câu, Tê Nhạc Minh tức giận đến đỏ bừng cặp mắt, vọt mạnh đến chỗ Giang Nguyên, sau đó như tia chớp đá ra một cước. Một cước này, y hoàn toàn không giữ lại bất cứ khí lực nào. Y thề nhất định sẽ đập chết tên tiểu tử trước mắt, xả cơn giận trong lòng.

Nhưng một cước này của y lại thất bại. Tê Nhạc Minh ngẩn cả người, nhìn đối phương quỷ ránh một cước của y, liên đá ra một cước thứ hai, quét đến Giang Nguyên.

Nhưng lần này y lại thất vọng nữa rồi.

- Tại sao? Tại sao lại như vậy?

Mang theo sự thất vọng lẫn khó tin, nhiều hơn nữa là phân nộ, Tê Nhạc Minh quát lên một tiếng, cuồng phong vô tận vọt đến Giang Nguyên.

'Thoáng chốc, phong vân nổi lên.
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.