Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 297: Xem ra là gọi mình




Nhìn cảnh tượng náo nhiệt, nhìn gã nhân sĩ thành công ưỡn cao bụng, nhễ nhại mồ hôi đứng lẫn trong đám người, Giang Nguyên không khỏi thở dài. Muốn chen vào đám người này thật không dễ dàng, nhưng nhìn bộ dạng của y, khẳng định là phải chen cho bằng được.

Giang Nguyên tùy ý nhìn chung quanh, rồi lại nhìn sư phụ của mình, chỉ thấy một vị lão đồng chí đang nắm tay ông, dường như trò chuyện rất thân mật, khiến cho Giang Nguyên không khỏi sửng sốt. Hắn thật không nghĩ đến sư phụ hắn lại có quan hệ với vị lão đồng chí đó.

Lúc này, Tỉnh trưởng Bạch và Tỉnh trưởng La dưới sự bảo hộ của cảnh vệ, thuận lợi băng qua đám đông, mỉm cười chào tạm biệt các lão sư và lãnh đạo trường, chuẩn bị bước lên xe trở về.

Ánh mắt của Tỉnh trưởng Bạch xẹt qua sân vận động, liền nhìn thấy Giang Nguyên đang đứng ngẩn người trong hàng ghế.

Hai mắt liền sáng lên, nhìn thoáng qua thư ký bên cạnh.

Chủ nhiệm Triệu lĩnh hội được tỉnh thần, vội vàng phất tay kêu lên:

- Bác sĩ Giang.

-Ồ?

Giang Nguyên đang nhìn trời, nghe được tiếng gọi, lập tức sửng sốt, bắt đầu nhìn chung quanh. Là ai gọi hắn vậy?

Nhìn quanh, phát hiện hắn đang bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, liền ngây người. Vừa lúc nhìn thấy Tỉnh trưởng Bạch đang đứng bên cạnh xe mỉm cười với hắn. Còn phía sau là Tỉnh trưởng La đang kinh ngạc. Bên cạnh là Chủ nhiệm Triệu đang vây tay với hắn.

- Xem ra là gọi mình.

Giang Nguyên bất đắc dĩ gãi đầu, sau đó nở một nụ cười thật tươi, bước về phía Tỉnh trưởng Bạch.

Thấy Giang Nguyên bất đắc dĩ bước tới, những người bên cạnh liền hận không thể dùng ánh mắt giết chết hắn, sau đó thay thế vào vị trí của hắn.

Đặc biệt là gã nhân sĩ thành công. Vươn tay rất lâu, nhưng lại không bắt được tay hai vị Tỉnh trưởng, trong lòng đang buồn bực. Kết quả vừa nhìn thấy tên tiểu tử kia được Tỉnh trưởng trực tiếp gọi tên, hơn nữa Tỉnh trưởng còn đích thân đứng chờ, chỉ thiếu dùng hai tay bóp chết mình.

- Ai ui!

Gã nhân sĩ thành công hung hăng dùng tay tát mình một cái. Sớm biết hắn có quan hệ thân thiết với Tỉnh trưởng như vậy, thế nào cũng phải khách khí và làm thân với hắn, xin số điện thoại, mời đi ăn, kết bái huynh đệ mới đúng chứ.

Bây giờ thì tốt rồi, đã đắc tội với người ta. Nghĩ đến đây, gã nhân sĩ thành công dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, lại tát mình thêm hai cái nữa.

- Xin chào Tỉnh trưởng Bạch, xin chào Tỉnh trưởng La.

Giang Nguyên mỉm cười, bước qua hàng ngàn ánh mắt đang nhìn hắn chằm chằm, có chút khom người, nói.

- Bác sĩ Giang, tôi đang định tìm cậu, nhưng không nghĩ đến lại gặp cậu ở đây.

Tỉnh trưởng Bạch mỉm cười nhìn chàng thanh niên trước mặt, trong lòng tràn đầy cảm khái. Nghĩ không ra chàng bác sĩ trẻ tuổi này chẳng những cứu được tính mạng của mẹ ông mà còn giải quyết được chứng đau đầu kinh niên của vợ ông.

Giang Nguyên mỉm cười nói:

- Tỉnh trưởng khách sáo quá rồi. Có chuyện gì ngài cứ gọi một tiếng là được.

- Bác sĩ Giang, bây giờ cậu có bận việc gì không? Tỉnh trưởng Bạch hỏi.

- Không có việc gì, không có việc gì.

Giang Nguyên lắc đầu đáp, nhưng trong lòng vô cùng buồn bực:

- Lão đại ngài đã hỏi, tôi đương nhiên là có việc cũng phải nói là không có.

- Được, không có việc gì là tốt rồi. Tôi đang định đến bệnh viện một chuyến, cậu đi cùng với tôi.

Tỉnh trưởng Bạch gật đầu nói, sau dó quay sang nói với Tỉnh trưởng La bên cạnh:

- Lão La, nào, để tôi giới thiệu một nhân tài cho anh.

Trong lòng đã sớm tràn đầy kinh ngạc, Tỉnh trưởng La liền bước lên, nói:

- Tỉnh trưởng, không cần giới thiệu đâu. Tôi và bác sĩ Giang cũng là người quen với nhau.

Nghe xong, Tỉnh trưởng Bạch có chút ngẩn người, sau đó hỏi:

- Lão La, anh cũng quen với bác sĩ Giang sao?

- Vâng, tôi quen biết với bác sĩ Giang cũng lâu rồi. Anh thấy tôi bị chứng đau thắt lưng cũng mấy chục năm, cũng là nhờ bác sĩ Giang chữa khỏi giùm tôi.

Tỉnh trưởng La gật đầu nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.