Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá

Chương 94: Chắc gì diệp kiều đã đếm xỉa đến mi




Cuối cùng, vì đề phòng tình cảnh đáng sợ vừa rồi tái diễn, năm người đeo khăn che mặt lén lút vào chợ tìm đan lô.
"Không dám giấu mọi người, chúng ta bịt mặt thế này nhìn không khác gì đám biến thái từ đâu đến." Mộc Trọng Hi vuốt cằm.
Bộ dạng năm người lúc này nhìn chẳng giống người tốt chút nào.
"Xem kìa. Bên kia có đan lô!" Tiết Dư kéo bọn họ chen vào đám người.
Quầy đan lô vắng vẻ không một bóng khách. Việc này cũng không lạ, đan lô rất mắc, đan tu ở giới tu chân không nhiều. Về cơ bản, người đến mua hàng ở đây đều là đám tiền bạc rủng rỉnh.
Chủ quầy đang nhàm chán đuổi ruồi nhìn thấy một đám khách bước đến quầy hàng của mình, mắt lão phát sáng: "Ai trong quý khách là đan tu?"
"Muội ấy." Bốn ngón tay đồng loạt chỉ vào Diệp Kiều.
Thấy đan tu là một cô gái, lão chủ quầy hắng giọng nhiệt tình chào hàng: "Xin hỏi cô nương thích màu gì? Đan lô hồng nhạt được không? Hay là cô nương thích cái xanh lục hơn?"

Diệp Kiều hoa mắt nhìn một hàng đan lô sặc sỡ từ hường phấn đến xanh lơ, rồi tím mộng mơ. Và giá của đống đan lô này hiển nhiên không hề thấp. Nàng không biết nên chọn đan lô gì nên nhìn về phía Tiết Dư.
Tiết Dư hỏi lão chủ quầy: "Loại tốt nhất chỗ ông là loại nào?"
Lão chủ quầy lấy một lò đan lô điêu khắc hoa văn tinh xảo màu hoàng kim từ túi không gian ra. Lão lại gần Diệp Kiều đưa cho nàng xem: "Đây là đan lô thượng phẩm. Lão bán đan lô cũng lâu rồi nhưng chỉ có một cái thượng phẩm này thôi. Giá một trăm năm mươi ngàn linh thạch, tiểu hữu thấy thế nào?"
Nghe đến con số "một trăm năm mươi ngàn", dù không phải mình bỏ tiền mua nhưng tim Diệp Kiều vẫn run rẩy. Tiết Dư cầm đan lô, cẩn thận kiểm tra xem xét, sau đó gật đầu với nàng, ý bảo: cái này ổn áp.
Đan lô thượng phẩm này không có gì để chê!
Một trăm năm mươi ngàn linh thạch, Trường Minh Tông vẫn đủ tiền mua được.
Sau khi mua được đan lô vừa lòng, năm người lại quay về tông nằm ngủ.
...
Ở bên sân viên của Nguyệt Thanh Tông, Tống Hàn Thanh đang nổi bão mắng mỏ Vân Thước: "Sử dụng não của mi giùm cái! Không lắc thử xem bên trong đó là nước hay là não? Tự nhiên khi không lại kiếm chuyện với Diệp Kiều? Là mi rảnh quả kiếm chuyện chơi hay là thấy bọn này rảnh rỗi nên tạo thêm công ăn chuyện làm?"
Hiện tại ngoại trừ Vấn Kiếm Tông, người bọn họ không thể trêu vào chính là đám kiếm tu của Trường Minh Tông. Nhờ ơn Vân Thước mà kế hoạch của hắn nát bét. Tống Hàn Thanh phiền muộn không biết trút vào đâu.
Vân Thước nói bằng giọng oan uẩn: "Nhưng bọn họ cố tình nhằm vào muội mà!"
"Mi nghĩ mi là ai? Có thể khiến bọn họ nhằm vào mi?" Tống Hàn Thanh cười lạnh: "Mi không thấy đám Trường Minh Tông chơi bài chúng sinh bình đẳng, tông môn nào bọn hắn cũng nhắm vào hết sao?"
Nói đến đây, Tống Hàn Thanh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. Hắn nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa: "Nhưng trận tiếp theo, nàng ta sẽ được mọi người "quan tâm" đấy."

Ai bảo nàng ta có thiên phú tam tu cơ chứ. Hiện tại có lẽ tất cả đệ tử chân truyền của các tông môn khác đều nhăm nhe loại bỏ nàng ta đầu tiên ở trận sau.
Vân Thước mím môi. Bây giờ mỗi lần nghe thấy tên Diệp Kiều, nàng lại cảm thấy có điềm gì đó không ổn với mình.
Tống Hàn Thanh nói: "Mi vẽ bùa sao rồi?"
"Tạm ổn." Nhìn động tác lề mề của Vân Thước, Tống Hàn Thanh lại cảm thấy tức ở lồng ngực. Tốc độ vẽ bùa đại diện cho thiên phú của phù tu. Nhìn cái nết vẽ bùa vài nét nghỉ vài phút của Vân Thước, huyệt thái dương của Tống Hàn Thanh giật giật. Thế này mà là linh căn cực phẩm cơ à?
"Mi về nhà họ Tống với ta một chuyến." Hắn lạnh lùng nhìn Vân Thước: "Ta sẽ tìm công pháp thích hợp với mi để mi đừng làm Nguyệt Thanh Tông mất mặt trong trận đấu bùa cá nhân!"
Lúc này Tống Hàn Thanh vẫn đơn thuần nghĩ rằng Vân Thước vẽ bùa chậm vì không tìm được công pháp thích hợp.
Vân Thước nghe vậy bặm môi rồi lúc sau nhẹ nhàng ừm một tiếng: "Muội sẽ cố gắng đánh bại Diệp Kiều."
Tống Hàn Thanh nghe vậy thì thầm nghĩ: "Chắc gì Diệp Kiều đã đếm xỉa đến mi!
...

Phía bên sân viện của Vấn Kiếm Tông,
Đám đệ tử vẫn đang chăm chú theo dõi đá Lưu Ảnh. Khi nhìn đến cảnh Diệp Kiều diễn kịch rồi lén vào lều trộm quần áo, cả đám trợn tròn mắt ngạc nhiên.
"Đại sư huynh, thì ra là Diệp Kiều là người trộm đồ của huynh!" Chúc Ưu chống cằm, dáng vẻ suy tư: "Không ngờ nàng ta tình thương mến thương với huynh như thế."
Thái dương Diệp Thanh Hàn giật giật gân xanh: "Sao muội không nghĩ là nàng ta biến thái, thèm khát quần áo của huynh đã lâu."
Sở Hành Chi phản bác lại với lí lẽ xác đáng: "Chẳng phải tông phục của Vấn Kiếm Tông chúng ta đều giống nhau sao? Sao nàng ta không lấy đồ của bọn ta mà lấy đồ của huynh?"
Tông phục Vấn Kiếm Tông đều có màu trắng. Và đúng là Diệp Kiều chỉ lấy quần áo của mỗi hắn.
Diệp Thanh Hàn vung quyền đấm Sở Hành Chi văng ra ngoài, giọng nói cục xúc, cộc cằn: "Cút!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.