Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá

Chương 112: Mi lại hôi của nữa




Tống Hàn Thanh xuất hiện khiến áp lực trên người Diệp Kiều giảm bớt.
Nhìn thấy hắn, Thánh Nữ ma tộc nhướng mày, lạnh giọng mắng nhỏ: "Vô dụng!"
Mỗi việc trông coi tù binh cũng không xong, còn để bọn chúng chạy thoát!
Hai người, một hậu kỳ Kim Đan, một trung kỳ Trúc Cơ, gắng sức lắm vẫn không đánh nổi Thánh Nữ ma tộc. Người có tu vi nhỉnh hơn, có thể trụ được lâu hơn là Tống Hàn Thanh. Thiếu niên kết ấn niệm chú, tránh né các đòn công kích. Trận pháp dưới chân liên tiếp được thiết lập. Trong lúc đó, Diệp Kiều giúp đỡ yểm trợ.
Nhìn thấy Thánh Nữ sắp tiếp cận Tống Hàn Thanh, nàng búng hai hạt châu màu đen lên người ả. Đây là pháp khí Diệp Kiều hôi được từ ma tộc, hạt châu tuy nhỏ nhưng uy lực lớn. Hai hạt châu kia khiến đòn tấn công của ả dừng lại giữa chừng. Bụng ả bỗng nhiên đau đớn.
Ả giương mắt, càng nhìn càng cảm thấy pháp khí trong tay Diệp Kiều quen mắt. Mặt ả lạnh lẽo: "Đệ tử chính đạo bọn mi sao lại có con hàng tai họa thế này?"
Thứ mà Diệp Kiều dùng tấn công ả chẳng phải là một phần trong một đống pháp khí vô duyên vô cớ bị mất của kho báu ma tộc sao?
Thì ra là con bé này! Không chỉ giả mạo ả, cáo mượn oai hùm mà còn tiện tay cầm theo một bao to đặc sản địa phương!
Tưởng pháp khí của ma tộc bọn họ dễ xơi thế sao?
Càng nghĩ càng giận, Thánh Nữ ra tay càng tàn nhẫn. Ả dự định giải quyết Tống Hàn Thanh trước, sau đó mới đến Diệp Kiều. Hắn liên tục cản tay cản chân khiến ả không thể bắt được Diệp Kiều. Hắn đang tiêu hao sức lực ả thông qua các trận pháp.
Dây leo đâm xuyên mặt đất hung dữ đánh vào người Tống Hàn Thanh. Hắn đã không còn bất kỳ lá bùa Kim Cang nào. Phù tu không giống kiếm tu, một khi bị kẻ địch tiếp cận, bọn họ sẽ trở nên bị động và dễ dính các đòn tấn công. Một nhành dây leo quất trúng người hắn. Lục phủ ngũ tạng lệch khỏi vị trí ban đầu, đầu óc hắn trở nên trắng xóa.
Tống Hàn Thanh đã chậm một bước. Dù bùa Ngự Hỏa đã bốc cháy cũng không giúp hắn thoát được đòn tấn công của dây leo. Người hắn văng lên không trung và rơi xuống bên cạnh vực sâu. Thánh Nữ ma tộc lạnh lùng chưởng thêm một chưởng nữa.
Ả đổi ý rồi. Chỉ cần giữ lại một đứa còn sống để đàm phán với năm đại tông môn là được. Còn đám cừu con chính đạo khác, không cần cố gắng bắt sống làm gì!
Tu vi chênh lệch quá nhiều, nếu là Chu Hành Vân, hắn có thể thử cương một lần nhưng Tống Hàn Thanh là phù tu. Phù tu không người bảo vệ chẳng khác gì một miếng mồi ngon mặc người xâu xé.
Khoảnh khắc Tống Hàn Thanh rơi xuống vách đá, một bàn tay vươn đến nắm lấy tay hắn, mặt người đó trắng bệch.
Phía dưới là vực sâu không thấy đáy, một khi ngã xuống đó, chưa chắc hắn có thể sống sót leo lên trên.
Hắn muốn sống!
Thời gian tua lại. Khi Tống Hàn Thanh bị đánh một chưởng, Diệp Kiều đứng cách đó không xa thầm chửi "á đù" một tiếng. Tình trạng của nàng vẫn ổn, bết lắm là bị đánh hơi thảm thôi. Có Tê nhắc nhở vị trí tấn công của Thánh Nữ, nàng có thể chủ động tránh né phần nào, không đến mức ở thế bị động một trăm phần trăm.
Nào ngờ, ả thấy không đập chết nàng được nên chuyển mục tiêu sang Tống Hàn Thanh.
Diệp Kiều vội vàng phi đến tóm lấy hắn. Trước ánh mắt ngạc nhiên của Tống Hàn Thanh, nàng hét lên: "Mau mau mau, mau đi lên!"

Nhưng giây tiếp theo, Thánh Nữ ma tộc lại chưởng mạnh một phát, tiễn một lúc hai người xuống vực thẳm.
Khán đài bên ngoài yên tĩnh.
"Trời ơi."
Có người thổn thức: "Trước kia ta đã hiểu nhầm Diệp Kiều rồi. Không ngờ nàng ta lại níu Tống Hàn Thanh lại để cứu hắn."
"Ta xem mấy trận đại hội rồi. Thật ra Diệp Kiều vẫn luôn sống có trách nhiệm, chơi thì chơi, nhiều lắm là gài các tông môn đối thủ thôi, chứ nàng cũng như bao đệ tử chính đạo khác, cũng khinh thường các thủ đoạn bỉ ổi và hành vi thấy chết không cứu."
Đệ tử chính đạo hiển nhiên sẽ thẳng thắn, quang minh lỗi lạc.
Đại đạo vong tình nhưng không phải vô tình. (*)
"Chỉ cần Diệp Kiều chần chừ vài giây, Tống Hàn Thanh đã sớm rơi xuống vực. Giữa hai người lại có ân oán không nhỏ, lại thêm đây là đại hội tông môn, Tống Hàn Thanh là một đối thủ có sức uy hiếp lớn. Nếu là ta, ta không thể quyết đoán cứu người được như nàng ta."
Nhưng Diệp Kiều đã không chút do dự nắm lấy tay hắn.
"Hơn xa ai đó, còn ai đó là ai thì ta tự hiểu."
"Hỏi một chút, sau khi ngã xuống vực, bọn họ có khả năng sống sót không? Một chưởng của Nguyên Anh cũng không đơn giản, nếu không có đan dược, khả năng chầu trời cao đấy."
"Khó nói lắm, dưới đáy vực được gọi là Nơi Ô Uế, thường xuất hiện các loại tà vật không thích sống dưới ánh mặt trời. Ít có tu sĩ nào ngã xuống đó mà sống sót lắm."
Hiện trường đại hội loạn cào cào. Các loại nghị luận đều có, thậm chí có người hét lên rằng "E rằng toàn bộ đệ tử chân truyền của giới tu chân sẽ chết sạch" khiến tình hình càng thêm hoảng loạn. Đến khi tông chủ Vấn Kiếm Tông ra mặt trấn áp, tình hình mới được ổn định.
Nhìn thấy Tống Hàn Thanh ngã xuống vực, Vân Ngân vẫn luôn bất động đột nhiên đứng bật dậy. Vẻ mặt sốt ruột, lão đứng ngồi không yên: "Rốt cuộc khi nào mới có thể vào đó cứu người?"
Đó chính là đệ tử thủ tịch của lão, là đệ tử khiến lão tự hào nhất.
Các lão trơ mắt nhìn hai đệ tử rơi xuống vực, ai cũng bị chấn động.
Tần Phạn Phạn cũng sốt ruột, vươn tay kéo áo trưởng lão Thành Phong Tông, ngữ khí lạnh lẽo: "Tất cả đệ tử chân truyền đều ở bên trong, Thành Phong Tông mấy người luyện pháp khí nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có cái nào mở được bí cảnh?"
Mặt trưởng lão Thành Phong Tông trắng trắng xanh xanh. Đệ tử nhà lão cũng ở trong đó. Hai khí tu không có năng lực tự bảo vệ mình. Khi nãy nếu không có Diệp Kiều ra tay cứu giúp thì hai đứa nhóc đó đã chết từ lâu.
Bởi vậy, lão không dám cương với Tần Phạn Phạn, dù sao Diệp Kiều cũng có ơn cứu mạng đệ tử nhà mình.

Mặt lão âm trầm, chỉ có thể trút giận lên Vân Ngân: "Từ trước đến nay đã từng xảy ra tình trạng có đệ tử lấy Hạt Gốc đâu!!! Ông tưởng mình muốn cưỡng chế mở cổng bí cảnh là mở ngay được à!"
Bên ngoài loạn, các trưởng lão và tông chủ cũng loạn. Không khí tràn ngập sự hỗn loạn, hoang mang. Mặt trưởng lão Vấn Kiếm Tông nặng nề. Lão thoáng than nhẹ một tiếng, sau đó khuyên mọi người bình tĩnh: "Tính đến ngày hôm nay, cũng đã có nhiều đệ tử chân truyền chết yểu. Chúng ta phải xử sự tỉnh táo và bình tĩnh hơn."
Nếu có thể, bọn họ hi vọng tất cả đệ tử chân truyền sẽ bình an vượt qua kiếp nạn này. Dù mất đi đệ tử nào cũng là một tổn thất lớn của giới tu chân.
"Người gặp chuyện có phải là đệ tử nhà ông đâu." Tần Phạn Phạn gấp muốn chết. Đồ đệ cưng nhà lão nằm ở đẳng cấp khác, hiểu không?
Giới tu chân rất đặt nặng thiên phú và linh căn. Mà Diệp Kiều là ai? Là thiên tài tam tu, linh căn thiên phẩm! Là của hiếm trong những của hiếm! Nếu con bé có chuyện gì, cả giới tu chân này chắc chắn sẽ rung chuyển một phen.
Trưởng lão Đoạn gắng gượng bình tĩnh: "Nhìn Đá Lưu Ảnh của tông môn khác đi. Đá Lưu Ảnh của hai nhóc đó đã vỡ rồi."
Sau khi Diệp Kiều và Tống Hàn Thanh rơi xuống vực, hình ảnh của hai người đã ngắt kết nối.
Tần Phạn Phạn hít sâu một hơi. Lão đành hi vọng con bé này nhanh nhạy hơn, khôn lanh hơn, có thể sống sót cùng Tống Hàn Thanh, chờ bọn họ cho người đến cứu.
Bên ngoài xôn xao như thế nào, Diệp Kiều và Tống Hàn Thanh không hề hay biết. Sau khi ngã xuống vực, túi không gian của Thành Phong Tông phát huy tác dụng.
Diệp Kiều lấy pháp khí phòng ngự là một cây dù từ túi không gian ra. Nàng một tay bung dù, một tay tóm lấy Tống Hàn Thanh. Tốc độ rơi xuống của hai người chậm lại, cuối cùng nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Thoát chết trong gang tấc.
Diệp Kiều thở phào nhẹ nhõm. Nàng dám cứu Tống Hàn Thanh bởi vì nàng nắm chắc hai người sẽ không chết. Trong tay nàng cầm rất nhiều túi không gian của đệ tử chân truyền, thể nào cũng có công cụ xử lý vấn đề.
Dưới đáy vực, khí linh bị chướng khí thôn tính. Tống Hàn Thanh không biết ngự kiếm, cũng không có pháp khí phòng thân, nếu không nhờ Diệp Kiều kịp thời níu lại và dùng pháp khí đáp đất an toàn, e rằng lúc này hắn đã thịt nát xương tan.
Tống Hàn Thanh đổ mồ hôi lạnh sau lưng. Hắn nhìn Diệp Kiều đang mở đường ở đằng trước. Tìm được đường sống từ chỗ chết, lòng hắn hoảng sợ, ngữ khí hoảng hốt: "Diệp Kiều. Cảm ơn."
"..."
Diệp Kiều đang xem xét tình hình xung quanh, nghe thấy lời hắn nói thì quay đầu lại, chớp nhẹ hàng mi. Loại người sống hếch mũi nhìn đời như Tống Hàn Thanh cũng biết nói cảm ơn?
"Không có gì, lúc nãy mi cũng giúp ta mà." Nàng vừa nói vừa dùng Ố Dề mở đường.
Tống Hàn Thanh mím môi, đuổi theo bước chân nàng, tỏ lòng: "Ta đã nghĩ rằng mi sẽ không cứu ta." Hắn quá kinh hãi, tâm thần vẫn còn chưa bình tĩnh.

Giữa hai người, không tính chuyện xảy ra ở đại hội tông môn, nội chuyện ở tiểu bí cảnh cũng đã cay mắt nhau. Tống Hàn Thanh hoàn toàn không nghĩ đến khả năng nàng sẽ lao đến cứu mình.
Nếu như lúc ấy, Diệp Kiều có một chút do dự, chần chờ, hắn sẽ không thoát được kết cục bán muối.
Diệp Kiều nghĩ lại: "Lúc ta đánh nhau với Thánh Nữ, mi cũng có thể chọn đứng nhìn, không ra tay."
Nếu Tống Hàn Thanh không lựa chọn chạy trốn, hiển nhiên Diệp Kiều cũng không thể trơ mắt nhìn hắn rơi xuống vực.
Hiếm khi nào hai người bình tâm trò chuyện, không xỉa xói móc mỉa nhau. Tống Hàn Thanh nghĩ đến pháp khí lúc nãy Diệp Kiều dùng để cứu nguy, thuận miệng hỏi: "Mi lấy cây dù từ đâu ra vậy?"
Hẳn là Trường Minh Tông không có tiền mua pháp khí đâu nhỉ? Hay là Diệp Kiều tự bỏ tiền ra mua?
Diệp Kiều ngẩn người: "Hửm? Mi nói cái này?"
Nàng cầm cây dù quơ quơ: "Lấy từ túi không gian của Đoạn Hoành Đao đấy."
Túi không gian của Thẩm Tử Vi thì nàng đã trả lại hắn lúc cả hai chia ra hành động nhưng của Đoạn Hoành Đao thì nàng chưa kịp đưa. Nàng tính khi nào mọi người chạy thoát thì trả lại sau. Nào ngờ còn chưa kịp đến bước trả túi thì bị rơi xuống vực cùng Tống Hàn Thanh.
Tống Hàn Thanh: "..."
Hắn trầm mặc. Từ đống túi không gian Diệp Kiều đang cầm, hắn tìm được túi của mình. Hắn chỉ vào đống túi không gian, lên án: "Mi lại hôi của nữa?"
Diệp Kiều mỉm cười: "Đừng nói thế, ta không lấy thì bọn mi cũng đâu lấy được."
Sự thật phũ phàng, Tống Hàn Thanh không cãi lại được. Nếu Diệp Kiều không lấy những cái túi này, thì dưới này sẽ nhiều hơn hai cái xác.
Sương mù đen bao phủ mọi nơi. Diệp Kiều cảm nhận được sương này có ý thức riêng, nó muốn chui vào cơ thể họ, tìm đến đan điền cắn nuốt khí linh. Không bao lâu sau, cảm giác mệt mỏi ập đến, nàng nhíu mày: "Sương mù ở đây sẽ cắn nuốt khí linh trong cơ thể."
Tống Hàn Thanh khó chịu, rủa thầm: "Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái nào!"
Tiếng nước chảy róc rách nhưng chất nước lại dơ bẩn và ô nhiễm. Tống Hàn Thanh buồn bực, ngữ khí tràn ngập sự khó chịu, chán ghét: "Cái nơi quỷ quái này, ta thề không có lần thứ hai bước chân vào đây đâu!"
Vừa dơ vừa lạnh, lại còn ẩm thấp.
Sao bí cảnh lại có một nơi như thế này.
Diệp Kiều không để tâm đến hắn. Nàng chú ý quan sát sương mù đang lưu chuyển hỗn loạn khắp nơi. Nàng lục lọi túi không gian của Đoạn Hoành Đao, lấy pháp khí phòng ngự ra. Nghiên cứu cách sử dụng trong giây lát, nàng và Tống Hàn Thanh lại gần tựa lưng vào nhau rồi khởi động pháp khí.
"Loại này có thể trụ được bao lâu?" Diệp Kiều không rành về pháp khí.
Tống Hàn Thanh quan sát pháp khí, sau đó tính toán thời gian. Cuối cùng hắn bĩu môi, khinh thường: "Mười lăm phút. Đám đệ tử Thành Phong Tông thật vô dụng, nghiên cứu cho lắm mà trình độ cũng bấy nhiêu."
"..." Đột nhiên Diệp Kiều hiểu ra, Tống Hàn Thanh có thể gây nghiệp với đệ tử của mọi tông môn không phải không có lý do.
Đây là khoảnh khắc hài hòa hiếm hoi của hai người. Nhưng nó chỉ kéo dài đến khi pháp khí vỡ nát. Sương mù lại bủa vây bọn họ, khí thế hung hăng như muốn nuốt chửng bọn họ.

Tống Hàn Thanh đã có chuẩn bị. Hắn lập tức kết ấn khởi động trận pháp bảo vệ hai người, ngăn cản phần lớn sương mù. Vốn tưởng tình hình đã tạm an toàn, nào ngờ chưa kịp thở dốc vài hơi, một sợi tơ nhện mảnh và dài đánh về phía trận pháp.
Diệp Kiều: "Trời đất!"
Con nhện tám chân, mắt đỏ au như máu, đang nhìn chằm chằm bọn họ. Nó lặng yên giây lát rồi bổ nhào đến.
Sau khi nhìn thấy quá nhiều yêu thú Nguyên Anh có ngoại hình hấp diêm thị giác, nàng không còn bị sự xấu mù của nó làm ghê tởm.
"Sao dưới đáy lại có mấy con hàng này nữa?"
Các loại tà vật cùng tà khí lần lượt xuất hiện.
Đệ tử chăm chỉ Tống Hàn Thanh bình đạm giải thích cho học sinh cá biệt Diệp Kiều: "Bí cảnh nào cũng có. Dưới đáy vực là nơi sinh sống của các loại tà khí và tà vật."
Loại tà vật này chỉ sinh sống ở đáy vực thẳm. Nếu không nhờ Diệp Kiều có túi không gian của Bích Thủy Tông, và lấy đan dược của bọn họ bổ sung khí linh, chắc bọn họ đã sớm bán muối.
Hai người vừa đi vừa tìm đường. Khắp nơi đều có những mảnh xương trắng rơi vãi.
Tống Hàn Thanh bước nhanh hơn: "Chúng ta phải nghĩ cách đi ra ngoài."
Ở đây càng lâu, xác suất bán muối càng cao.
Diệp Kiều suy ngẫm: "Ta sẽ thử ngự kiếm."
Nói xong, nàng ném Ố Dề lên mặt đất, đứng lên đó và điều chỉnh tư thế ngự kiếm. Cây gậy bay dần lên cao.
Mắt Diệp Kiều sáng lên. Nàng vừa định đưa tay đón Tống Hàn Thanh thì Ố Dề chao đảo, mất khống chế, nó bay giữa chừng rồi rơi xuống đất.
Diệp Kiều ngã thẳng cẳng trên đất.
Nàng đau đớn gào to một tiếng, rồi trầm tư ngồi quỳ trên đất để lấy lại bình tĩnh. Được rồi, xác nhận ngự kiếm không ăn thua.
Nếu có thể bay lên được, chủ nhân của những bộ xương kia đã không bỏ mạng tại đây.
Tống Hàn Thanh khinh thường: "Làm không được thì né sang một bên, để ta thử."
Hắn lục tìm một pháp khí có thể bay lên trong túi Đoạn Hoành Đao. Sau đó học theo Diệp Kiều phi hành.
Kết quả, hắn ngã cái bịch xuống đất, tư thế đáp đất không khác Diệp Kiều. Tống Hàn Thanh bình tĩnh nhận xét: "Pháp khí hay ngự kiếm đều không được, chẳng lẽ chúng ta phải tự mình bay lên?"
_______
(*) Trích nghĩa từ Từ điển Hán Nôm, vong tình: dửng dưng trước cuộc đời, không còn vui buồn gì nữa; vô tình: không tình nghĩa, không lòng trắc ẩn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.