Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Chương 22:




“Sao vậy? Không phải vừa rồi biểu cảm còn như sỉ như say lắm sao?”
“Giờ đã lại muốn giết người diệt khẩu rồi à!”
Nghe Dương Phàm nói vậy, nữ tử váy xanh tức nổ phổi đáp:
“Ngươi...”
“Ngươi có tin nếu ngươi còn dám nhắc tới chuyện vừa rồi nữa thì ta sẽ giết ngươi luôn không?”
Thế nhưng, Dương Phàm lại chẳng hề để tâm tới lời nàng ta nói, vẫn cười găn hỏi:
“Chẳng phải ngươi đã chuẩn bị ra tay rồi sao?
Nữ tử váy xanh nhìn Dương Phàm, trong đầu lóe lên vô số suy nghĩ muốn giế t chết Dương Phàm.
Nhưng cuối cùng nàng ta vẫn không ra tay! Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, nàng ta không tài nào xuống tay nổi với nam nhân trước mặt.
Một lát sau!
Nữ tử váy xanh chậm rãi quay người, định bỏ. đi
Lúc này, Dương Phàm gắn giọng bảo: “Nếu như hôm nay ngươi không giết ta thì sau này nhất định ta sẽ đòi lại mối nhục ngày hôm nay”
“Ngươi ngủ với ta một lần thì ta sẽ ngủ với ngươi hai lần!”
Nghe vậy, nữ tử váy xanh nhíu mày.
Một khắc sau!
Nàng ta lách người bước tới gần Dương Phàm, sút bay hẳn xong rồi nói:
“Ngươi còn dám nói thêm một câu nữa xeml”
"Trên người nữ tử váy xanh tỏa ra sát ý đáng sợ như thể nữ ma đầu chuẩn bị nổi điên.
Thế nhưng, chắc chắn trên đời này không có nữ ma đầu nào lại hào hoa phong nhã, đẹp như tiên giáng trần như vậy!
Dương Phàm nắm dưới đất, khóe môi rớm máu tươi, hẳn sầm mặt tuyên bố:
“Chỉ cần hôm nay ta không chết thì sau này nhất định ta sẽ trả lại cho ngươi gấp bội."
Nghe vậy, nữ tử váy xanh hừ lạnh nói:
“Hừ!”
"Dù có cho ngươi mười năm, ngươi cũng không có tư cách ấy!”
Lời này của nữ tử váy xanh không hề khoa. trương chút nào. Với cảnh giới hiện tại của nàng ta và thế lực chống lưng cho nàng ta thì một Võ Giả cấp chín hoàn toàn không thể làm gì được cả.
Đúng vậy! Chỉ mới một thời gian ngắn mà Dương Phàm đã tăng một lúc ba tiểu cảnh giới như một kỳ: tích.
Hiện tại, hắn đã là Võ Giả cấp chín!
Nhưng Dương Phàm nghe câu này xong lại cười khẩy, giễu cợt đáp trả:
“Ha ha!”
“Thật không nhìn ra.”
“Không ngờ ngươi lại kiêu ngạo, không nhuốm bụi trần như vậy đấy”
Nữ tử váy xanh nghe vậy lập tức nhíu mày, lời này của Dương Phàm làm nàng ta cực kỳ khó. chịu.
Lúc này, Dương Phàm lại nói tiếp:
“Ngươi có dám nói tên mình ra không? Nếu ngươi sợ ta trả thù thì giờ ngươi có thể đi."
Nghe vậy, nét mặt nữ tử váy xanh lộ vẻ mỉa mai, nàng ta cười nhạt đáp:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.