Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Chương 2:




Ầm ầm ầm...
Võ giả cấp hai!
Võ giả cấp ba!
Võ giả cấp bốn!
Khi mọi thứ khôi phục bình ổn, cả người Dương Phàm đều hóa đá ngay tại chỗ.
Thanh kiếm gỉ kia thực sự đã bị cơ thể hắn thôn phệ, hơn nữa còn liên tục đột phá ba cảnh giới.
Lúc này, nữ tử thần bí lạnh lùng nói: “Sợ đầu sợ đuôi, khó thành đại sự!” Nghe vậy, sắc mặt Dương Phàm hiện lên vẻ xấu hổ!
Hản thật sự chưa từng trải qua những chuyện khó tin như thế này, càng chưa từng nghe nói đến.
Tự mình cầm kiếm chém chính mình, hễ là người có đầu óc bình thường có lẽ cũng sẽ không làm như vậy.
Nếu không phải hôm nay Dương Phàm tận mắt chứng kiến và tự mình nếm thử thì cho dù có bị đánh chết hän cũng sẽ không tin.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói. “Thiếu gia, ăn cơm thôi.” Bất tri bất giác, một đêm không ngờ lặng lẽ trôi qua.
Trong một đêm này, Dương Phàm từ một phế vật trở thành Võ giả cấp bốn. Nếu như việc này bị truyền ra ngoài, nhất định sẽ làm cho tất cả mọi người phải khiếp sợ.
Khi Dương Phàm từ từ mở cửa phòng ra, người hầu mang đồ ăn vào.
Trải qua một đêm tu luyện, bụng của Dương Phàm đã cồn cào, bởi vậy hắn không hề kiêng dè mà bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt người hầu khinh thường nói thầm.
“Quả nhiên là một tên phế vật!”
Nhưng mà, ngay khi người hầu vừa nói xong, Dương Phàm trực tiếp đánh bay người hầu ra ngoài.
Dương Phàm u ám nói. “Không biết mình có thân phận gì sao?”
“Về sau còn dám lảm nhảm một câu, ông đây sẽ trực tiếp giết ngươi.”
Từ khi Dương Phàm sáu tuổi không thể bắt đầu tu luyện, nên tất cả mọi người trong Dương gia đều lộ ra sắc mặt ghê tởm với hắn.
Ngay cả những người hầu kia cũng đối xử với hắn qua loa cho xong, thậm chí còn chỉ trỏ sau lưng hẳn.
Hôm nay Dương Phàm bị hủy bỏ thân phận thiếu tộc trưởng, mọi người trong Dương gia càng trở nên không kiêng nể gì.
Người hầu ngay trước mặt này lại sỉ nhục Dương Phàm như thế, điều này làm cho Dương Phàm nhất thời nổi trận lôi đình.
Trước kia không có tu vi, Dương Phàm chỉ có thể bất lực nhãn nhịn.
Nhưng bây giờ nếu đã có thể tu luyện, Dương Phàm lại há có thể để cho bọn họ cưỡi ở trên đầu mình.
Sau khi người hầu hoảng sợ rời đi, Dương Phàm mới nhìn nắm đấm của mình rồi nói:
“Cảm giác trở nên mạnh mẽ thật tốt!”
Chỉ một quyền, Dương Phàm đã giải phóng năng lượng tà ác trong lòng mình, đây là điều mà Dương Phàm chưa bao giờ được trải qua trong mười năm qua.
Lúc này, nữ tử thần bí đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Dương Phàm nói:
“Thế nào, cảm thấy mình rất lợi hại à?” Nghe vậy, Dương Phàm xấu hổ cười cười.
Lúc này, dường như Dương Phàm nhớ tới gì đó, nghi hoặc. hỏi:
“Tiền bối, sao người lại ở trong thanh kiếm gỉ này?” Sắc mặt của nữ tử thần bí không chút thay đổi nói: “Chuyện này sau này ngươi sẽ biết.”
Nhìn thấy nữ tử thần bí không muốn nói, Dương Phàm cũng không hỏi nhiều nữa.
Đúng lúc này, nữ tử thần bí lại thản nhiên nói:
“Ở đây ta có một môn kiếm kỹ, ngươi muốn học không?” Kiếm kỹ!
Đây là thần thông độc hữu của kiếm tu.
Cả thành Thanh Vân này ngay cả một vị kiếm tu cũng không có, chứ đừng nói đến kiếm kỹ.
Nghe được lời này của nữ tử thần bí, Dương Phàm vội vàng nói.
“Học”
Nữ tử thần bí điểm một cái, một đạo kiếm quang đâm thẳng vào lông mày của Dương Phàm.
Ngay sau đó, trong đầu Dương Phàm xuất hiện một môn kiếm kỹ.
Nhất Kiếm Vô Địch!
Kiếm kỹ này chia làm ba tầng cảnh giới, tầng thứ nhất là Nhất Kiếm Trảm Sinh Tử, tầng thứ hai là Nhất Kiếm Trảm Sơn Hà.
Mà cảnh giới tầng thứ ba thì không thể tưởng tượng nổi, gọi là Nhất Kiếm Trảm Tinh Thần!
Dương Phàm từ từ mở mắt ra, trong mắt lập tức bản ra một đạo kiếm quang sắc bén.
Lúc này, nữ tử thần bí lại nói.
“Nhất Kiếm Vô Địch này vừa là một môn kiếm kỹ, vừa là một niềm tin của kiếm đạo.”
“Với tu vi hiện giờ của ngươi, có thể miễn cưỡng luyện tập Nhất Kiếm Trảm Sinh Tử”
Nghe được lời này, trong lòng Dương Phàm vô cùng kích động, bởi vì hẳn sắp trở thành vị kiếm tu đầu tiên từ trước tới nay của thành Thanh Vân.
Ngay lập tức, Dương Phàm nóng lòng muốn bắt đầu luyện tập trong sân.
Nhất Kiếm Trảm Sinh Tử, điều cần chú ý chính là một kiếm tung ra sẽ giết chết lòng tin của kẻ thù.
Bởi vậy để luyện tập Nhất Kiếm Trảm Sinh Tử, đầu tiên phải có một loại niềm tin rằng mình là kẻ bất khả chiến bại.
Trải qua mười năm phế vật, Dương Phàm đã nhận hết mọi ánh mắt xem thường và cười nhạo.
Bởi vậy, trong lòng Dương Phàm tràn đầy khao khát cường giả, hẳn muốn dùng sức mạnh to lớn của mình để nghiền ép và giết chết kẻ thù.
Nghĩ đến tất cả những lời lăng mạ và ánh mắt khinh thường của mọi người trong Dương gia dành cho mình, trong lòng Dương Phàm tự nhiên sinh ra oán hận.
Không phải vì vô địch, mà vì để không người nào dám bắt nạt!
Đột nhiên, lòng bàn tay Dương Phàm mở ra, thanh kiếm gỉ kia xuất hiện trong tay.
Cảnh tượng này khiến Dương Phàm cảm thấy rất thần kỳ.
Dương Phàm dùng kiếm chém mạnh vào một tảng đá lớn trong sân.
Âm...
Kiếm khí vừa chạm vào tảng đá, tảng đá vốn đồ sộ bất động vỡ tan thành từng mảnh.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Dương Phàm đột nhiên trở nên hưng phấn.
Hản không ngờ Nhất Kiếm Trảm Sinh Tử này lại đầy uy lực đến vậy, chỉ vỏn vẹn một kiếm mà đã có thể chém nát tảng đá.
Ngay khi Dương Phàm âm thầm đắc ý thì nữ tử thần bí lạnh lùng nói.
"Kiếm kỹ này nhấn mạnh niềm tin ta bất khả chiến bại chứ không phải dùng vũ lực đi giết kẻ địch."
Lời vừa dứt, nữ tử thần bí đột nhiên vung tay một cái, một nhánh cây trên mặt đất bay tới trong tay nàng ta.
Ngay lập tức, nữ tử thần bí đâm vào một tảng đá khác trong sân mà không chút do dự.
Trong thoáng chốc, chỉ thấy tảng đá kia còn nguyên vẹn không tổn hao gì, mà nhánh cây kia thì cắm chắc vào.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Dương Phàm nhất thời khiếp sợ, không thể tin được nói:
“Làm sao có thể chứ?” Đúng lúc này, nữ tử thần bí đột nhiên hừ lạnh nói: “Chết...”
Trong chốc lát, tảng đá kia biến thành một đống tro bụi.
Dương Phàm dụi dụi mắt, hẳn không thể tin được đây là sự thật.
Lúc này, nữ tử thần bí lại nói.
“Ý nghĩa của kiếm tu chính là kiếm, mà không phải lấy tu vi mạnh mẽ đi nghiền ép.”
"Muốn tu luyện kiếm kỹ này, ngươi cần phải biết mặc kệ kẻ địch mạnh mẽ đến mức nào thì ngươi chỉ cần một kiếm là được!"
"Ngươi muốn hẳn sống thì hän sẽ sống, còn ngươi muốn hắn chết thì hắn sẽ chết."
“Đây mới là ý nghĩa thực sự của Nhất Kiếm Trảm Sinh Tử!” Nghe vậy, Dương Phàm cái hiểu cái không gật đầu.
Sau đó, Dương Phàm lại một mình tiếp tục tu luyện Nhất Kiếm Trảm Sinh Tử.
Khó khăn lắm mới có cơ hội trở thành cường giả, Dương Phàm bắt đầu tu luyện đến mất ăn mất ngủ.
Làm phế vật mười năm, hẳn đã chịu đủ rồi. Lần này, hắn muốn làm cường giả!
Tu luyện không có năm tháng, chớp mắt một ngày đã trôi qua.
Ngày hôm saul
Khi Dương Phàm đang tu luyện kiếm kỹ, một đám người bỗng nhiên lao thẳng vào trong viện của Dương Phàm.
Nhìn thấy có người tới, sắc mặt của Dương Phàm đột nhiên trở nên u ám.
Kẻ dẫn đầu rõ ràng chính là cháu trai Đại trưởng lão Dương Khang!
Người này hay bắt nạt hẳn, hiện tại muốn đuổi hẳn ra khỏi Dương gia để mình làm thiếu tộc trưởng.
Sở dĩ Dương gia phế bỏ chức vị thiếu tộc trưởng của Dương Phàm là do một tay đại trưởng lão sắp đặt, nhằm giúp đỡ Dương Khang thay thế vị trí đó.
Cách hai ngày lại nhìn thấy Dương Khang, Dương Phàm nói với vẻ mặt không mấy thiện cảm:
"Ngươi gióng trống khua chiêng xông vào viện của ta như: thế, là vội vã đi tìm cái chết sao?”
Nghe vậy, Dương Khang nhất thời nhìn Dương Phàm với ánh mắt khinh thường và mắng:
“Mới hai ngày không gặp mà ngươi đã trở nên kiêu ngạo. hơn rất nhiều đấy!”
“Có phải lại muốn bị ta đánh cho một trận nữa không?” Nghe vậy, Dương Phàm nhất thời híp mắt lại, hắn vừa muốn ra tay lại phát hiện một lực lượng mạnh mẽ đánh Dương
Khang bay thẳng ra khỏi viện.
Nữ tử thần bí chậm rãi nói:
“Trước kia tên phế vật này đã từng bắt nạt ngươi sao?” Dương Phàm u ám nói:
“Từ nhỏ đến lớn, ta đã bị hắn đánh không ít”
Nghe vậy, trên người nữ tử thần bí đột nhiên bộc phát ra một luồng sát ý kinh hãi.
Vẻ mặt nàng ta bình tĩnh nói: “Vậy ta sẽ bắt nạt hắn giúp ngươi!”
Vừa nói xong, nữ tử thần bí đã biến mất không thấy đâu nữa.
Thấy thế, Dương Phàm thầm nghĩ: “Tại sao tiền bối lại tức giận như vậy chứ?”
Đúng lúc này, ngoài viện đột nhiên vang lên một âm thanh bị thảm.
Dương Phàm vội vàng chạy ra ngoài viện, cảnh tượng trước mắt khiến da đầu hắn tê dại ngay lập tức.
Chỉ thấy trên trán Dương Khang giờ phút này cảm một nhánh cây, chính là nhánh cây trên tay nữ tử thần bí.
Dương Phàm thầm nghĩ.
“Nguy rồi, đại sự không ổn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.