Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Chương 10:




Nghe vậy, nhiệt huyết của Dương Phàm bỗng chốc sôi trào, trong lòng hắn thầm nghĩ.
“Kiếm tu thật sự hùng mạnh như vậy sao?”
“Vậy tại sao trong thành Thanh Vân lại không có một vị kiếm tu nào?”
Dương Phàm nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống, thủ thế của hắn vừa thay đổi, tinh thần chỉ lực trong không trung lập tức lao về phía hắn.
Một lúc lâu sau!
Dương Phàm thở ra một ngụm trọc khí, sau đó chậm rãi mở hai mắt ra.
Lúc này, nữ tử thần bí nói. “Nếu đã khôi phục rồi, vậy thì xuất phát đi!”
Dương Phàm gật đầu đứng dậy, nhưng vào lúc này, bụng hắn bỗng nhiên kêu lên.
Dương Phàm vội vàng sờ bụng, cười ngượng ngùng với nữ tử thần bí.
“Tiền bối, hay là chúng ta đi tìm thứ gì ăn trước đi?”
Vẻ mặt nữ tử thần bí không chút thay đổi.
“Tuyết Lang mà ngươi vừa săn được vẫn còn ở đây, ăn máu thịt của nó sẽ có tác dụng rất lớn đối với cơ thể của ngươi.”
Nghe vậy, Dương Phàm quay người lại nhìn thi thể của Tuyết Lang.
Thi thể trắng như tuyết thoạt nhìn trong suốt như pha lê, trong lúc nhất thời, Dương Phàm vươn đầu lưỡi liếm khóe môi của mình.
Dương Phàm ngay lập tức nhặt thanh kiếm gỉ lên, nhanh chóng phân thay nó ra.
Một lúc saul
Dương Phàm đốt lửa, bắt đầu nướng thịt Tuyết Lang, chỉ một lát sau, mùi thơm đã tràn ngập trong không khí.
Sau khi ăn uống no nê, vẻ mặt Dương Phàm đầy sung sướng ợ lên một tiếng.
Lúc này sắc trời đã dần trở nên tối sầm lại, nữ tử thần bí nói.
“Đã muộn rồi, ngươi nhanh chóng đi tìm một nơi trú ẩn đi.” Ị,
“Buổi tối ở trong rừng núi vô cùng nguy hiểm
Nghe vậy, Dương Phàm ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời tối đen như mực, vội vàng lao về phía trước.
Cùng với bóng tối lan dần, tiếng gầm rú của yêu thú trên dãy núi Thanh Vân vang lên càng lúc càng nhiều.
Hú hú hú... Grừ grừ grừ... Woo woo woo...
Nghe những âm thanh âm trầm quỷ dị kia, sống lưng Dương Phàm lạnh toát.
Hắn nhanh chóng tìm kiếm dọc theo các con suối trong núi, hy vọng có thể tìm được một nơi có thể trú ẩn.
Đúng lúc này, nơi cách Dương Phàm không xa lại vang lên vài tiếng gâm của yêu thú.
Dương Phàm đột nhiên toát mồ hôi lạnh, nếu lúc này bị mấy con yêu thú bao vây tấn công, vậy thì hắn sẽ cửu tử nhất sinh.
Ngay vào lúc lòng dạ Dương Phàm rối bời, hắn bất ngờ phát hiện ra một sơn động ở khe núi phía trước.
Thấy vậy, Dương Phàm vội vàng lao về phía đó.
Đợi đến khi Dương Phàm đi đến chỗ sơn động, hắn mới phát hiện nơi này là một sơn động rộng khoảng năm mét vuông, bên trong chất đầy đá, vô cùng hỗn loạn.
Grừ grừ grừ...
Đúng lúc này, tiếng gâm gừ vang lên phía sau lưng Dương Phàm.
Dương Phàm vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con Hắc Lang khổng lồ đang đứng ở chỗ cách hắn không xa.
Với hình dáng cơ thể của nó, gọi là dã thú khổng lồ cũng không hề quá đáng, thấy Hắc Lang đang giương nanh múa vuốt nhìn chằm chằm vào mình, da đầu của Dương Phàm bỗng chốc tê dại.
Sắc mặt Dương Phàm tối sầm lại, thấp giọng nói.
“Mẹ kiếp, vậy mà lại là một con yêu thú cấp hail”
Đúng lúc này, Hắc Lang đột nhiên gầm lên, lao về phía Dương Phàm.
“Gàoo...."
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai chân Dương Phàm đột nhiên trở nên mềm nhữn, hắn lớn tiếng chửi rủa.
“Mẹ kiếp, con súc sinh này ỷ lớn hiếp người phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.