Tuyết Hồ

Chương 9:




Có Tiểu Bạch làm bạn, cuộc sống của tiểu hồ ly khoái trá vô cùng, chuyện nó thích nhất là đem Tiểu Bạch ra ngoài phơi nắng, đôi khi nhìn thấy bông hoa xinh đẹp, tiểu hồ ly còn không quên đem cho bạn của mình, xem, tiểu hồ ly hữu tình có nghĩa kìa!
Đáng tiếc cuộc sống an nhàn luôn ngắn ngủi, hôm nay tiểu hồ ly theo lệ đem long đản mang ra ngoài phơi nắng, sau đó nằm ở một bên cùng Tiểu Bạch.
Đang lúc tiểu hồ ly bị mặt trời ấm áp phơi nắng đến mơ màng buồn ngủ, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến một trận âm vang khác, hắn nhìn lại, không khỏi sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Phía sau là một đoàn hồ ly hỗn tạp sắc không có hảo ý mà theo dõi nó cùng long đản, nhìn các hồ ly kia không có thiện ý, tiểu hồ ly theo tiềm thức đem long đản dấu dưới bụng, âm thanh run rẩy hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
Trong đó một con hồ ly hắc hắc mà cười, cười đến gian trá, “Hắc, hỗn tạp sắc hồ ly thật lâu rồi không gặp!”
Tiểu hồ ly mân chặt môi, gục đầu xuống, không có trả lời.
“Yêu! Này là vật gì?”Một con hồ ly đi lên liền vươn móng vuốt, nghĩ muốn chạm một chút lên long đản.
Tiểu hồ ly vươn móng vuốt hất trảo kia ra, lo lắng không thôi nói: “Ngươi không nên tùy tiện chạm hắn, hắn là bạn của ta.”
Hồ ly kia giật mình một chút, lập tức cười ha ha, “Đây là bạn của ngươi? Buồn cười chết người đi được!”
Phía sau hồ ly này bắt đầu ầm lên cười to.
“Ha ha! Tự nhiên tìm một tảng đá làm bạn, ngươi điên rồi!”
“Đúng vậy, ta còn không nghe nói qua có động vật tìm một khối vật chết làm bạn, cảm tình ngươi choáng váng!”
“Ngươi không có bạn cũng không muốn đem một tảng đá làm bạn chứ, ngươi mặc dù vốn là một hỗn tạp sắc, nhưng là cũng xem như hồ ly, ngươi loại này hành động ngu xuẩn, quả thực chính là làm bộ tộc hồ ly ta hổ thẹn!”

Đối với sự khiêu khích của các hồ ly khác, tiểu hồ ly trầm mặc không nói, chỉ là cúi đầu ôm chặt long đản.
Tiểu long trong long đản mắt lạnh nhìn đám hồ ly kia có ý định cặn bã đôi với tiểu hồ ly, mặt mày nhăn chặt lại.
Các hồ ly thây tiểu hồ ly đối với châm chọc của bọn họ cũng không mảy may để ý, không cảm thấy hứng thú, bọn chúng cảm thấy chính mình dường như bị khinh bỉ, bọn chúng tức giận, liếc mắt ra hiệu, các hồ ly tản ra bốn phía, đem tiểu hồ ly vây quanh ở chính giữa.
“Ngươi — các ngươi muốn làm cái gì?”Tiểu hồ ly tiềm thức mà ôm chặt long đản, ánh mắt lộ ra sợ hãi.
Nhìn nó như vậy các hồ ly càng nổi dục vọng muốn khi dễ nó.
“Không muốn làm gì? Bất quả chỉ thấy viên đá trắng này xinh đẹp, chúng ta nghĩ muốn đem đi mà thôi.”Một hồ ly cười đến chướng mắt tiểu hồ ly nói.
“Hắn là của ta!”Tiểu hồ ly tuyên bố chủ quyền.
“Ai nói là của ngươi! Hắn là của chúng ta!”Một hồ ly lắc đầu nói.
Tiểu hồ ly biết mình nói cái gì cũng đều vô ích, bởi vì đàn hồ ly hỗn tạp sắc này vốn là bọn xúc phạm, không giảng đạo lý được, nó mặc dù rất sợ hãi, nhưng là nó đã quyết tâm: quyết không thể tiểu bạch bị bọn hồ ly kia cướp đi! Tuyệt đối không được!
Nó dựng thẳng lông mao, mài răng, ý định thề bảo vệ bạn của mình.
Nhìn tiểu hồ ly như lâm trận, các hồ ly cười, cười đến hết sức khinh miệt, không một chút nào đem tiểu hồ ly để vào mắt.
Hồ ly dẫn đầu gào thét một tiếng, đàn hồ liền hướng tiểu hồ ly đánh tới.
Tiểu hồ ly chỉ có một mình, địch sao nổi cả đàn hồ ly hỗn tạp sắc kia, rất nhanh, tiểu hồ ly trên người liền xuất hiện từng đạo vết máu, đau đến nó ngao ngao gọi, nó cố gắng bảo vệ long đản, không cho đám hồ ly đến gần.
Đồ vật không chiếm thì càng muốn chiếm lấy, đây là một loại thói hư tật xấu, tiểu hồ ly càng che chở long đản, đám hồ ly kia càng muốn cướp đoạt.
Rất nhanh lớp lông trên người tiểu hồ ly rớt một xấp dầy, vết thương cũng càng ngày càng nhiều, máu tươi chảy ra làm ướt thẫm một mảng lông trắng.
Từng giọt từng giọt máu rơi xuống vỏ long đản, hiện ra màu đỏ kì dị.
Nhìn thấy máu đỏ làm cho người khác hít thở không thông, tiểu long mắt cũng đỏ, hắn muốn dùng phương pháp con cua ngày hôm qua đối phó với đám hồ ly này, căn bản bất đắc dĩ không làm nên việc, nhìn tiểu hồ ly dần dần không còn sức lực, gấp đến độ hắn nổi giận dùng long sừng cố phá xác đản, một lần rồi lại một lần, gần như điên cuồng.
Theo thời gian cắn xé, các hồ ly dần trở nên hung ác, cắn tiểu hồ ly trên người đầy vết thương, máu chảy không ngừng.
Một hồ ly thừa dịp tiểu hồ ly quay đầu lại công kích thầm nghĩ dùng hồ trảo trảo bụng dưới tiểu hồ ly, đột nhiên phóng nhanh cắn cổ tiểu hồ ly, đem chân trước dùng sức ấn tiểu hồ ly trên mặt đất.
Tiểu hồ ly phát ra tiếng gào thét tê tâm phế liệt, các hồ ly hoan hô, có vài con đi lên cắn tứ chi tiểu hồ ly, làm cho nó không thể động đậy, còn lại thì đằng trước tiếp đằng sau chạy đi tranh đoạt long đản.
Hắn là của ta, hắn là của ta, không nên đụng hắn, không nên đụng hắn… Tiểu hồ ly ý thức mông lung gào thét, trơ mắt mà nhìn đám hồ ly đem long đản thành quả bóng đá tới đá lui.
Tiểu hồ ly kêu thảm thiết, tiểu long trong long đản nghe được thần kinh cũng căng thẳng, đau lòng không cách nào hô hấp được.
Không, không nên, không nên, các ngươi đám hồ ly đáng chết ày, ta muốn giết các ngươi…
Cả người màu đỏ, khí tức mong manh kêu to, như một cây trâm hung hăng đâm vào trái tim tiểu long, cặp mắt màu lam mở to kia trong nháy mắt trở thành màu đỏ, ánh sáng chói mắt bao phủ long đản.
Bị cảnh tượng quỷ dị làm cho kinh ngạc đến ngây người, các hồ ly đều lui về phía sau, sợ hãi mà nhìn long đản trên mặt đất động đậy, các hồ ly há miệng, ngơ ngác mà nhìn long đản chuyện động càng lúc càng nhanh.
Cảm thấy trên người nhẹ đi tiểu hồ ly cố gắng mở mắt, muốn nhìn một chút xem xảy ra chuyện gì.
Khi nó nhìn thấy long đản ánh vàng rực rỡ, tiểu hồ ly cũng ngây dại, đó là Tiểu Bạch của nó sao ?
Đột nhiên “Bành ” một tiếng, long đản vỡ ra, ánh sáng chói mắt như tia chớp bắn nhanh về hướng các hồ ly vây bắt tiểu hồ ly.
“A !”Các hồ ly đều kêu thảm thiết, bọn chúng chỉ cảm thấy hai mắt đau xót, tiếp theo trước mắt tối sầm, nên cái gì cũng nhìn không thấy.
“A, hai mắt của ta, đau quá!”
“Hai mắt của ta như thế nào không thấy gì rồi ?”

Các hồ ly khác cực kỳ hoảng sợ, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Ánh sáng trôi qua, các hồ ly nhìn thấy, chỉ thấy một đôi sừng, bốn chân màu vàng tiểu xà ngồi xổm bên người tiểu hồ ly đầy máu, mắt lộ ra hung quang mà nhìn bọn chúng chằm chằm, mà các hồ ly vây bắt tiểu hồ ly thì hai tròng mắt chảy máu ròng ròng, trên mặt đất lăn qua lăn lại, kêu thảm thiết không thôi.
Thấy tình cảnh này, các hồ ly hoảng sợ vạn phần, cũng bất chấp đồng bọn trên mặt đất kêu gào, sợ hãi kêu nhau chạy ra khỏi U cốc.
Các hồ ly bị mù cũng lảo đảo chạy ra khỏi sơn cốc.
Tiểu hồ ly mở to hai mắt, rồi nhìn xác vỏ đản, sau đó nhìn chằm chằm tiểu long bên cạnh mình, thì thào mà kêu: “Tiểu Bạch, tiểu xà, Tiểu Bạch, tiểu xà — ”
Tiếp theo hai mắt nhắm lại, hôn mê.
“Tiểu Hồ, Tiểu Hồ — ”
Trong U cốc vang lên tiếng kêu vạn phần lo lắng của Tiểu Long.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.