Tuyết Hồ

Chương 57:




Edit + Beta: Hwan
***********
Lưu Vân đang muốn triệu hồi lôi điện đến đập nát điện Diêm Vương, bỗng nhiên cảm thấy có ai cầm tay mình, hắn cúi đầu nhìn, phát hiện Hàn Yên với sắc mặt tái nhợt đang đè lại tay hắn.
Lưu Vân luống cuống, vội vàng hỏi: “Em sao rồi?”
“Em đau đầu, em ghét tiếng sấm!” Hàn Yên nhíu mày nói.
Nghe nó nói như vậy, Lưu Vân buông tay, vội ôm lấy nó, bay ra điện Diêm Vương.
“Bây giờ có đỡ hơn chưa?” Lưu Vân một bên ấn ấn huyệt thái dương cho nó, một bên áy náy hỏi.
“Rồi.”
“Xin lỗi, ta không biết em không thích tiếng sấm.”
Hàn Yên lắc đầu, có chút hoang mang nói: “Trước kia em không có sợ tiếng sấm, nhưng tiếng sấm vừa rồi làm cho em cảm thấy khó chịu.”
Lưu Vân không có nhiều lời, tiếp tục giúp nó ấn ấn huyệt thái dương, đồng thời đem chuyện nó không thích tiếng sấm ghi tạc trong lòng.
Huyền Tinh bọn họ lúc này mới từ trong đống bụi mù của điện Diêm Vương chạy ra.
“Tại sao ngươi dùng sét đánh chúng ta?” Yến Sở tức giận hỏi.
Lưu Vân hừ một tiếng, không có trả lời.
“Nếu hắn thật sự muốn dùng sét đánh chúng ta, ngươi nghĩ rằng chúng ta có thể tránh sao?” Huyền Vân một bên vỗ bụi đất tên người, một bên nói, “Điện Diêm Vương bây giờ chỉ là một cái hố thôi, đã là tốt lắm rồi.”
Yến Sở nghẹn lời.
Cảm thấy tốt hơn rồi Hàn Yên kéo tay Lưu Vân, nghi hoặc khó hiểu hỏi: “Tại sao anh tức giận?”
Hàn Yên mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác của nó cho thấy Lưu Vân tức giận, hơn nữa tức giận không hề nhẹ.
Lưu Vân mím môi, không có trả lời, hắn nhìn dám người Liễu Vũ một cái, cảm thấy chỉ đơn giản đem điện Diêm Vương tạo thành cái động thật là tiện nghi cho cái tên Diêm Vương kia, nhãn châu hắn xoay tròn, một ý tưởng hiện lên trong óc, hắn không khỏi cười.
Lập tức, Lưu Vân ngưng thần cũng không nhìn bọn họ chăm chú nữa.
Đám người Huyền Tinh bị ánh mắt quỷ dị của hắn nhìn làm sởn gai óc, theo tiềm thức mà run lạnh.
Lưu Vân nhìn đám người Liễu Vũ trong chốc lát, mới nhắm lại ánh mắt, sau đó mở, khóe miệng lộ ra một tia tươi cười làm cho người khác run sợ.
Huyền Tinh bọn họ càng cảm thấy bất an.
Lưu Vân không hề nhìn bọn họ, cúi đầu đối với Hàn Yên nói: “Đi thôi, chúng ta đi làm một chuyện thú vị.”
“Chuyện thú vị?” Hàn Yên nghi hoặc.
“Ừ.”
Lưu Vân một bên trả lời, một bên ôm Hàn Yên biến mất trước mặt bọn người Huyền Tinh.
Đám người trong điện Diêm Vương bây giờ mới dám thở dài một hơi, Huyền Tinh vỗ vỗ ngực, “Ánh mắt hắn thật sự là kinh khủng, làm ta sợ đến khí cũng không dám suyễn.”
“Cũng không biết hắn phát thần kinh gì, lại chạy tới điện Diêm Vương dùng sét đánh chúng ta, theo đạo lý chúng ta không có đắc tội qua hắn mà?” Huyền Vân nghi hoặc khó hiểu nói.
“Đúng thế, thật là khó hiểu!” Yến Sở nói.
Liễu Vũ tự nhủ: “Hắn hẳn là sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế a? Nhìn ánh mắt của hắn vừa rồi, bình tĩnh chính ta tìm biện pháp sửa trị chúng ta.”
“Đại nhân ngài đang nói cái gì?”Thượng Quan Yên hỏi.
Liễu Vũ phảng phất không có nghe đến hắn nói, ở đó tự lẩm bẩm: “Đừng, hắn thế nhưng đi qua cầu bên kia, không được, ta phải đi theo xem một chút.”
Nói xong, Liễu Vũ biến mất không thấy.
“Phán Quan đi nơi nào thế?” Huyền Tinh tò mò hỏi.
“Hình như đi bên kia cây cầu.” Thượng Quan Yên nói.
“Hắn đi nơi đó làm gì?”
“Không biết, hình như là lo lắng có chuyện gì sẽ phát sinh?”
“Có việc phát sinh?”
Đám người Huyền Tinh nhìn nhau, Huyền Tinh đề nghị nói: “Không bằng chúng ta cũng đi theo xem một chút như thế nào?”
Đám người Yến Sở gật đầu, cũng hướng về phía cầu bên kia bay đi.
Lưu Vân nhìn bên cầu có vách núi bóng loáng, nheo lại hai tròng mắt.
Hàn Yên nhìn bốn phía, khó hiểu hỏi: “Nơi này có chuyện thú vị gì?”
“Tí nữa em sẽ biết.” Lưu Vân thần bí mà cười, thả Hàn Yên xuống, dặn dò nói: “Em ở một bên nhìn.”
“Ừ.”
Lưu Vân đến bên vách núi, vươn ngón tay phải, niệm câu chú ngữ.
Hàn Yên trừng hai mắt, ngạc nhiên nhìn một ngọn lửa từ trên tay Lưu Vân hiện ra, tiếp theo Lưu Vân dùng ngọn lửa nhanh tay viết lên vách núi.
Lưu Vân ở trên vách núi bay tới bay lui, thấy vậy Hàn Yên hoa cả mắt, căn bản không biết hắn viết cái gì.
Ngắn ngủi thời gian một nén hương, Lưu Vân đã viết xong rồi, hắn trở lại bên người Hàn Yên, đem nó ôm đến trước vách núi, mỉm cười nói: “Xem một chút ở trên viết cái gì.”
Hàn Yên ngẩng đầu, nhẹ giọng đọc đi ra: “Tình sử kiếp trước của Diêm Vương và Phán Quan…”
Nó vừa mới niệm một câu, Liễu Vũ vừa mới chạy theo nhìn thấy trên vách núi viết cái gì, nhất thời hét thảm một tiếng: “Ngươi — ngươi không cần làm tuyệt tình đến như vậy chứ?”
Lưu Vân quay đầu lại răng cười với hắn “Ngươi nói xem?”
“Ngươi — “Liễu Vũ vô lực chỉ trích hắn, vội vàng chạy đến vách núi nghĩ cách lau nó đi.
Lưu Vân ở phía sau hắn đắc ý nói: “Ngươi lau không xong đâu!”
Liễu Vũ không tin mà dùng sức xoa xoa, thật sự lau không xong, dùng phép thuật, vẫn như cũ lau không xong, hắn nhụt chí mà buông tay xuống.
Dám người Huyền Tinh vừa mới chạy tới, nhìn trên vách núi nội dung đỏ như lửa cùng với ánh mắt thừ ra của Liễu Vũ, tại trong nháy mắt, bọn họ đột nhiên muốn cười, nhưng bọn hắn rất nhanh cười không nổi, bởi vì phía sau tình sử của Phán Quan và Diêm Vương chính là tình sử của bọn họ.
Huyền Tinh dùng mắt mắt kinh khủng nhìn chằm chằm Lưu Vân: “Ngươi — ngươi làm sao mà biết chuyện của chúng ta?”
“Lấy linh lực của hắn muốn đọc suy nghĩ của chúng ta, quả thực — quả thực –” Liễu Vũ đã vô lực giải thích.
Huyền Tinh theo tiềm thức mà nghĩ muốn xông lên lau chữ đi, Liễu Vũ nói: “Vô dụng, ta đã thử qua rồi.”
“Hả? Không thể nào?” Huyền Vân bọn họ đều kêu rên.
“Nơi này người đến người đi, vậy chuyện của chúng ta chẳng phải là– chẳng phải là — ” Yến Sở nói không được.
Mọi người vừa nghĩ đến tình cảnh sau này, thiếu chút nữa muốn rơi lệ.
Liễu Vũ lặng đi một chút, nhìn thấy Hàn Yên đang hứng thú với tình sử của bọn họ, hắn không khỏi hai mắt sáng lên, lập tức vọt tới trước mặt Hàn Yên, cầm tay Hàn Yên, thỉnh cầu nói: “Hàn Yên, là ngươi thì ngươi cũng không muốn chuyện của ngươi và Lưu Vân bị người ta biết, ngươi có thể bảo hắn lau đám chữ đó đi không?”
Huyền Tinh bọn họ cũng đều tiến lên khẩn cầu Hàn Yên.
“Đúng vậy, đúng vậy — ”
“Ta van ngươi!”
“Cùng với việc người khác dùng ánh mắt quái dị nhìn chúng ta, chúng ta tình nguyện…”

Hàn Yên nhìn đám ngươi cơ hồ chảy nước mắt ròng ròng, cảm thấy không đành lòng, vì vậy liền đối với Lưu Vân nói: “Anh có thể xóa mấy chữ này đi không?”
“Không được!” Lưu Vân từ chối.
“Nhưng như thế thì bọn họ rất đáng thương.” Hàn Yên nhíu mày nói.
Ừ ừ ừ, Huyền Tinh bọn họ mãnh liệt mà gật đầu.
Lưu Vân kéo Hàn Yên trong đám người đó về phía mình, thuận đường trừng bọn hắn một cái.
“Được rồi, anh đừng làm khó bọn hắn!” Hàn Yên ôm lấy thắt lưng Lưu Vân làm nũng nói.
“Thật không có biệt pháp với em rồi.” Lưu Vân bất đắc dĩ nói.
Nghe vậy, Liễu Vũ bọn họ không khỏi âm thầm vui mừng.
Lưu Vân nhìn mọi người lộ sắc mặt vui mừng, đột nhiên sáng lạn mà cười, “Nửa tháng sau ta sẽ lau, các ngươi muốn trách thì đi mà trách Diêm Vương, bái bai!”
Nói xong, hắn ôm Hàn Yên trở về.
“Hả! Nửa tháng!”
“Này cũng không khác gì!”
“Như vậy sẽ chết người đó!”

Đám người Huyền Tinh phục hồi tinh thần lại, kêu rên không thôi.
“Tử Phan Nhạc, chờ ngươi trở về, ta làm thịt ngươi!” Liễu Vũ hung tợn nói.
“Tử đại nhân, người hại chết chúng ta!”
“Tử đại nhân! Chúng ta bãi công!”
“A! Không còn mặt mũi gặp người rồi!”
“Chậm đã!” Đột nhiên, Huyền Tinh phát hiện trên vách núi đá không có chuyện của Thượng Quan Yên, hắn không khỏi kêu to: “Tại sao không có tình sử của Thượng Quan Yên?”
Hắn nói như vậy, những người khác mới phát hiện điểm ấy, không khỏi đồng loạt nhìn Thượng Quan Yên.
Bị bọn họ nhìn như vậy, Thượng Quan Yên không tự giác mà lui về phía sau từng bước, ngập ngừng nói: “Không nên nhìn ta như vậy, ta cũng không biết!”
“Rất đơn giản, bởi vì Thượng Quan Yên giống với Hàn Yên đều có một chữ Yên a!” Nam tử vẫn ẩn thân đi theo Hàn Yên bọn họ cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.