Tuyết Hồ

Chương 50:




Edit + Beta: Hwan
*********
Tiểu hồ ly có hai thứ yêu thích nhất: thứ nhất là dùng pháp thuật trêu ghẹo đàn cá ở dòng suối nhỏ, thứ hai chính là ăn nho.
Nhưng từ lần trước sau khi bị con cua kẹp xong, nó vẫn còn thích nhưng không dám tùy tiện ra tay với đàn cá ấy, yêu thích lớn nhất bị hạn chế, cũng chỉ còn yêu thích thứ hai, vì vậy nó liền quấn quýt lấy Lưu Vân cùng nó đi ra ngoài mua nho.
Đối với yêu của tiểu hồ ly, cho tới bây giờ Lưu Vân chưa từng cự tuyệt, liền vui vẻ đồng ý.
Lại nói từ sau khi vào phủ Vân Yên ở, Lưu Vân cùng Hàn Yên chưa từng đi ra ngoài, cho nên náo nhiệt trên đường cái là hay nhất với tiểu hồ ly.
Trên đường cái rộn rang tiếng rao bán, một cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt.
Hàn Yên hưng phấn lôi Lưu Vân chạy đông chạy tây, hai mắt mở thật to, tại nó xem ra, mỗi đồ vật đều là mới lạ, đều muốn mua trở về thưởng thức.
Nhìn nó hưng phấn đến đỏ bừng hai gò má, trên mặt Lưu Vân không khỏi lộ ý cười.
Dung mạo của hai người xinh đẹp không thể hình dung, làm cho bốn phía mở to hai mắt nhìn, gần như muốn mất hồn.
Lúc này Hàn Yên thật vui vẻ, cũng không có chú ý mọi người ở bốn phía nhìn về phía mình cùng Lưu Vân, về phần Lưu Vân biết mọi người nhìn về phía mình, nhưng đối với thần kinh thô như hắn, căn bản không nhìn ánh mắt người khác.
Mục đích ra ngoài của Hàn Yên là mua nho, đủ loại kiểu dáng ngoạn ý làm cho nó không kịp nhìn, nhưng nó vẫn không quên việc mua nho, cho nên khi nó ngẩng đầu lên từ nơi bán quạt nhìn thấy cách đó không xa có bán nho, nó liền lập tức bỏ cây quạt trong tay xuống, lôi kéo Lưu Vân chạy tới.
Lưu Vân không kịp nghĩ, thiếu chút nữa bị ngã nhào.
Vọt tới trước mặt, Hàn Yên rất trực tiếp hỏi “Nho của ngươi có ngọt không?”
Không có biện pháp, ăn xong một lần nho ngọt, tiểu hồ ly không bao giờ muốn ăn nho chua nữa.
Người bán hàng bị dung mạo của hai người làm cho thất thần, một lúc lâu hắn mới hoàn hồn lại, lắp bắp nói “Ta – nho đương nhiên ngọt, tiểu công tử không tin, có thể — có thể thử một chút?”
“Có thể thử hả?”
“Đương nhiên!” Người bán hàng rong một bên gật đầu, một bên cầm lấy một chuỗi quả nho đưa cho Hàn Yên.
Hàn Yên nhận lấy, hái một quả bỏ vào miệng — ừ, thật ngọt!
Nó lại hái một quả nữa, đưa tới bên miệng Lưu Vân, “Anh cũng nếm đi!”
Lưu Vân cắn, nuốt vào miệng.
“Có phải rất ngọt hay không?” Hàn Yên chờ mong hỏi.
“Ừ.”
“Ta đây muốn mua — “Hàn Yên quay đầu lại, đang muốn nói với người bán hàng rong muốn mua nho, ai ngờ nó mới nói một nửa, người bán hàng rong vội vàng mở miệng nói: “Tiểu công tử muốn hả, ta chọn cho tiểu công tử.”
“Chọn? Nhưng ta muốn mua rất nhiều a? Như vậy ngươi lỗ rồi?” Hàn Yên không có ý nói.
Người bán hàng rong thô lỗ nói: “Nhưng nho để lâu sẽ hư?”
“Sẽ vậy sao?”
Người bán hàng rong gật đầu, “Nho phải ăn tươi mới ngon.”
“A!” Hàn Yên thất vọng.
Người bán hàng rong chọn những chum nho lớn cho Hàn Yên, “Tiểu công tử, đây!”
Hàn Yên cười cười “Cám ơn ngươi!”
Người bán hàng rong nhất thời đỏ mặt “Không cần — cám ơn.”
Lưu Vân nhìn người bán hàng rong một cái, lôi kéo Hàn Yên đang ôm bọc nho rời đi.
Hàn Yên một bên bỏ nho bỏ vào miệng, một bên cũng không quên nhét vào miệng Lưu Vân vài trái.
Dần dần Hàn Yên phát giác có chút không thích hợp, nó phát hiện mọi người xung quanh dung ánh mắt kì quái nhìn nó cùng Lưu vân, nó bất an mà giật giật góc áo Lưu Vân, “Sao bọn họ nhìn chúng ta như vậy?”
Lưu Vân giúp sửa lại lọn tóc bay tán loạn, ôn nhu nói: “Bởi vì chúng ta rất đẹp.”
“Chúng ta đẹp?” Hàn Yên khó hiểu.
“Đúng vậy.”
Hàn Yên nhìn quanh bốn phía, lơ đãng nhìn thấy có một tiểu cô nương mặt đỏ hồng mà nhìn Lưu Vân, nó cảm thấy không thoải mái, không nhịn được kéo Lưu Vân đi nhanh.
“Sao lại đi nhanh vậy?” Lưu Vân khó hiểu.
Hàn Yên bực mình nhìn về phía tiểu cô nương bĩu môi, Lưu Vân bật cười, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta trở về thôi?”
Hàn Yên nhìn tiểu cô nương, lại nhìn đường cái náo nhiệt, có chút do dự không quyết.
Lưu Vân cảm thấy buồn cười, cũng không nói gì, chờ Hàn Yên quyết định.
Bởi vì bọn họ đứng yên, ánh mắt tiểu cô nương này càng thêm lớn mật, nhìn chằm chằm bọn họ.
Hàn Yên càng thêm không vui, không nói một lời lôi kéo Lưu vân về phủ Vân Yên.
Lưu Vân vô thanh vô tức mà cười, trong lòng len lén vui sướng.
Sau khi tới ngõ gần phủ Vân Yên, trên mặt Hàn Yên mới lộ tươi cười, lại bắt đầu một quả lại một quả nhét vào miệng.
Lưu Vân lắc đầu, trêu tức hỏi: “Lại vui vẻ rồi?”
“Vui vẻ cái gì? Em vẫn vui vẻ mà?” Hàn Yên tránh ánh mắt trêu trọc của hắn.
“Thật sự? Nhưng rõ ràng  lúc nãy ta thấy em đen mặt mà?”
“Em nào có?”
“Thật sự không có?”
“Hừ!” Hàn Yên hừ một tiếng, xoay qua, không để ý tới hắn.
Ánh mắt Lưu Vân chuyển động, “Không phải em thích nho sao? Thật ra có thể không cần ra ngoài mua?”
“Thật sao?” Hai mắt Hàn Yên lập tức tỏa sáng, nếu không cần đi ra ngoài mua, vậy là sẽ không làm cho tiểu cô nương nhìn thấy Lưu Vân rồi?
Lưu Vân nhịn cười, làm như có thật nói: “Đương nhiên, ta sẽ không lừa em!”
“Vậy có biện pháp nào không cần đi ra ngoài nhưng vẫn mua được?”
“Cái này hả?” Lưu Vân chỉ lên mặt mình, cười nói: “Em hôn ta rồi ta nói cho em biết?”
Hàn Yên hôn một cái lên mặt hắn, hết sức chờ mong hỏi “Phương pháp nào?”
Lưu Vân tưởng Hàn Yên sẽ thẹn thùng, ai ngờ nó lại cực kì tự nhiên, ôi, tính sai!
Lưu Vân một bên âm thầm thở dài, một bên cười xấu xa nói: “Tự mình trồng một cây.”
“Đúng a! Sao em không nghĩ tới nhỉ!” Hàn Yên thật vui vẻ, nhưng nó lập tức phát hiện không đúng, nếu trồng một cây, chẳng phải sẽ đợi thật lâu mới được ăn sao, vậy vậy —
“Anh là đồ con rồng vô sỉ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.