Tuyết Hồ

Chương 31:




Hàn Yên ghé vào bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, bỗng cảm thấy có chút mờ mịt, nó cũng đã là con người rồi, nhưng tại sao lại có chút mất mát?
Lưu Vân đi tới, từ phía sau ôm lấy nó, gác cằm lên vai nó, hỏi: “Em đang suy nghĩ cái gì?”
Hàn Yên thả lỏng thân thể dựa vào trong lòng hắn, “Sau này chúng ta sống ở đây sao?”
“Ừ, nếu sau này em thấy chán nơi đây, chúng ta lại đi nơi khác, như thế nào?”
“Chúng ta trụ ở chỗ nào?”
“Ta định mua một căn nhà xung quanh yên tĩnh.”
“Mua nhà?”
“Đúng vậy, chúng ta phải học sống giống như con người chứ!”
“A!”
“Công tử, thức ăn đã chuẩn bị tốt rồi.”
“Bưng vào đi.”
Lưu Vân buông Hàn Yên, kéo nó đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Chờ tiểu nhị dọn xong thức ăn, Lưu Vân hỏi: “Ở nơi này có chỗ nào yên tĩnh cần bán không?”
“Hở? Hai vị công tử không người phải kinh thành sao?” Tiểu nhị có chút kỳ quái hỏi.
“Không phải, chúng ta từ nơi khác tới, nghĩ muốn ở chỗ này định cư.”
“Ồ, như vậy à, nơi yên tĩnh nhất ở nơi này là phủ Vân Yên, nhưng mà…”
“Phủ Vân Yên?”Hàn Yên và Lưu Vân đồng thanh nói.
Đối với phản ứng mừng rỡ của hai người bọn họ tiểu nhị có chút mạc danh kì diệu, hắn đương nhiên là không biết tên của phủ Vân Yên có tên của Hàn Yên và Lưu Vân, “Đúng vậy, nó gọi là phủ Vân Yên.”
“Tại sao gọi là phủ Vân Yên?” Hàn Yên hăng hái bừng bừng hỏi.
“Cái này” Tiểu nhị gãi gãi đầu, xin lỗi nói: “Cái này ta không biết.”
Hàn Yên không khỏi có chút thất vọng.
Lưu Vân hỏi “Bây giờ phủ Vân Yên có ngưởi ở sao?”
Điếm tiểu nhị lắc đầu “Không có, nhà này bốn năm không có ai trụ.”
“Hả?” Lưu Vân nhướn mày “Tại sao?”
“Đó là bởi vì…”Tiểu nhị do dự một chút, nói: “Bốn năm trước tiểu công tử của phủ Vân Yên bị bệnh qua đời, sau đó người ta đồn đãi có quỷ, tiểu công tử cùng tỷ tỷ của hắn sống nương tựa lẫn nhau, tỷ tỷ của hắn sau khi hắn chết đã gả cho người khác, vì vậy phủ Vân Yên không có người ở.”
“Có quỷ?” Hàn Yên trừng to mắt.
“Đúng vậy, ngưởi hầu ở phủ Vân Yên đều nói có quỷ, cho nên nhà vẫn bán không được.”
Lưu Vân cau mày, lập tức giãn ra, hắn hỏi tiểu nhị: “Ngươi có thể giúp ta liên lạc với người bán nhà không?”
“Công tử muốn mua căn nhà đó?”Tiểu nhị giật mình.
Lưu Vân gật đầu.
“Nhưng ở nơi đó có quỷ?”
“Ta không sợ mấy thứ này.”Lưu Vân vô tình nói, “Ta chỉ muốn biết ngươi có thể liên lạc với người bán căn nhà này hay không?”
“Cái này có thể, nhưng mà, công tử nếu muốn mua căn nhà yên tĩnh, thành bắc …” Tiểu nhị ý đồ ngăn cản Lưu Vân.
Lưu Vân khoát khoát tay, “Không cần, ta muốn mua gian này.”
Trước nói hắn không sợ quỷ, có quỷ còn rất tốt, những người ở đây sẽ không đến gần, hắn cùng Hàn Yên vào ở cũng phương tiện, hơn nữa vì tên phủ Vân Yên, Lưu Vân cũng đã quyết định phải mua cho được phủ Vân Yên.
Thấy Lưu Vân nhất quyết muốn mua phủ Vân Yên, tiểu nhị không thể làm gì khác hơn là nói: “Nếu công tử nghĩ muốn mua phủ Vân Yên, ta sẽ giúp công tử liên lạc người bán.”
“Vậy phiền toái ngươi.”Lưu Vân vừa nói, một bên vừa móc ra một thỏi bạc đưa cho tiểu nhị, “Làm phiền ngươi rồi, đây là phần thưởng cho ngươi.”
Hai mắt tiểu nhị trừng lớn, lắp bắp nói: “Mới vừa rồi công tử đã cho – đã cho phần thưởng — quá nhiều rồi, không cần cho nữa.”
Lưu Vân cười cười, đem bạc nhét vào trong tay tiểu nhị, “Ngươi thật đúng là thành thật.”
Tiểu nhị tiếp nhận, “Đa tạ công tử, ta đi giúp ngươi liên lạc với người bán, ngươi chờ.”
Tiểu nhị xoay người muốn đi, Hàn Yên vội vàng hỏi: “Nho của ta đâu?”
Tiểu nhị vỗ đầu, “Xem ta này, lại quên việc này, không có ý tứ, tiểu công tử, ta đi mua ngay cho ngươi!”
Nói xong, tiểu nhị vội vàng đi mua nho.
Sau khi mua nho trở về, tiểu nhị vội vàng đi tìm người bán nhà.
Hàn Yên hái một quả nho, bỏ vào trong miệng, ưm, thật ngọt! Thì ra quả nho ngọt ăn rất là ngon!
Trong miệng ngậm nho, Hàn Yên cà lăm không rõ hỏi: “Chúng ta thật sự mua phủ Vân Yên?”
Lưu Vân đem nó ôm vào trong lòng, “Đúng vậy, em không vui sao?”
“Không phải, em thích tên này, nhưng mà mới vừa rồi người nọ nói bên trong có quỷ?”
“Em sợ quỷ?”
“Em cũng không biết đó là cái gì, hắn có gì mà sợ!”
Nhìn nó không có biểu hiện gì là sợ, Lưu Vân không khỏi bật cười, hắn lấy quả nho trong tay Hàn Yên đi.
Hàn Yên không rõ mà nhìn hắn.
“Cơm nước xong lại ăn.”Lưu Vân nói.
Hàn Yên liếc mắt nhìn quả nho trong tay Lưu Vân, có chút không tình nguyện mà cầm lấy chiếc đũa, nó giơ chiếc đũa lên, nhìn trái nhìn phải, sau đó vẻ mặt vô tội mà nhìn Lưu Vân.
Lưu Vân khẽ nhíu mi.
“Em không biết dùng đồ vật này?”
“Ta dạy em.” Lưu Vân vừa nói, vừa dùng đũa gắp một miếng thịt bò đút vào miệng Hàn Yên.
“Ưm, ăn ngon!”Hàn Yên vẻ mặt hạnh phúc mà hưởng thụ Lưu Vân phục vụ, hoàn toàn đem quả nho quên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.