Tuyết Hồ

Chương 11:




Edit + Beta: Hwan
p/s: phần chữ nâu nâu là do ta chêm vô, không phải của tác giả
***************************
Tiểu long bị đói tỉnh, hắn đang ngủ, đột nhiên cảm thấy rất đói bụng, rất đói bụng, đói đến cả người vô lực, hai mắt phát hoa, loại cảm giác này thật là khó chịu!
Lúc hắn còn ở trong long đản, bởi vì trong long đản có một nơi cung cấp chất dinh dưỡng, nhưng từ lúc phá xác cho tới giờ hắn cái gì cũng chưa có ăn qua, hơn nữa vì cứu tiểu hồ ly hắn mất không ít tinh lực, cho nên lúc này hắn đói đến thiên hôn địa ám.
Tiểu long thật sự đói lả, không nhịn được mà tinh tế rên rỉ lên tiếng.
Hắn như vậy một lúc, tiểu hồ ly lập tức bừng tỉnh, chứng kiến hắn bộ dáng cả người vô lực, không khỏi sốt ruột, vội vàng hỏi: “Ngươi như thế nào rồi?”
“Ta — ta rất đói!”Tiểu long hữu khí vô lực nói.
Tiểu hồ ly ngẩn ra, lập tức bật cười, nó nhìn bộ dáng tiểu long, cư nhiên bởi vì đã đói bụng, bất quá tiểu hồ ly cũng không dám cười ra tiếng, nó đình chỉ cười nói: “Ta cũng nên đi tìm đồ ăn cho ngươi.”
Đói đến mờ mắt làm cho tiểu long không chú ý tới dị dạng của tiểu hồ ly, hắn không ngừng mà nghĩ tới: đồ ăn, đồ ăn, đồ ăn….
Tiểu hồ ly thật vất vả mới từ trong hồ nước bắt được một con cá, vội vàng mà ngậm quay về trong sơn động đưa tiểu long ăn.
Tiểu long cố hết sức mà mở mắt, liếc mắt nhìn con cá một cái, lập tức chán ghét xoay người.
Tiểu hồ ly khẩn trương, “Sao ngươi không ăn?”
“Ta không muốn ăn.”
“Nhưng không phải ngươi rất đói bụng sao?”
“Ta rất đói bụng, nhưng mà ta nhìn thấy cá là có cảm giác muốn nôn”
“Tại sao lại như vậy?”Tiểu hồ ly hoang mang.
Tiểu long nhắm mắt lại, không nên hỏi hắn tại sao, hắn cũng không biết tại sao, hắn dị thường đói, nhưng chính là không muốn ăn cá.
Tiểu hồ ly nhìn tiểu long khó chịu như vậy, cũng có cảm giác khó chịu, vội vàng chạy khỏi sơn động, ý định tìm đồ ăn khác cho tiểu long ăn.
Chạy vội tới cửa sơn động, nó liền quay trở lại, đem con cá ngậm lấy, tiểu long mở mắt nhìn nó.
Tiểu hồ ly nói: “Ngươi chờ một lát, ta đi tìm đồ ăn khác cho ngươi ăn.”
Tiểu long gật đầu.
Tiểu hồ ly đi khắp nơi tìm đồ có thể ăn, thậm chí ngay cả hoa cũng ngậm tới, nhưng mà tiểu long vẫn như cũ lắc đầu, cự tuyệt ăn mấy thứ kia.
Tiểu hồ ly gấp đến độ đi loạn vòng quanh hắn, “Ngươi thật ra ăn cái gì? Nếu không sớm muộn cũng chết đói!”
“Ngươi cho rằng — ta không nghĩ — hả, nhưng khi ta nhìn đến những thứ này – ta cũng không nghĩ muốn ăn?”Tiểu long cảm thấy ủy khuất, ai ngờ đói bụng, nhưng chính là hắn ăn không vô mấy thứ này, hắn có thể có biện pháp nào sao?
“Vậy ngươi muốn ăn cái gì?”
“Ta không biết.”
Nhìn thấy bộ dáng đáng thương hề hề của tiểu long, tiểu hồ ly cảm thấy đau lòng, nhưng mà vẫn không nghĩ ra được tìm cái gì cho tiểu long ăn, chỉ có thể ngồi xổm trước mặt tiểu long sốt ruột.
Tiểu long cảm thấy rất là đói, choáng váng đầu hoa mắt rồi bắt đầu xuất hiện ảo giác, hắn dùng ánh mắt màu lam vô thần nhìn tiểu hồ ly, đột nhiên cảm giác thấy được mẫu thân của mình, vì vậy theo bản năng, hắn cố hết sức mà chui vào lòng tiểu hồ ly — tìm sữa mà uống.[=)) mất mặt quá tiểu long ơi ]
Tiểu hồ ly không rõ cho nên nhìn tiểu long tại dưới bụng mình chui tới chui lui, càng xem càng cảm thấy động tác này giống như ấu hồ quấn quít lấy mẫu hồ tìm sữa uống.[ =)) tiểu hồ tưởng tượng thiệt là]
Tiểu long tìm không được cái gì có thể mút vào, phát ra âm thanh gần giống như nức nở.
Hắn thật sự tìm sữa uống, chuyện này làm thân thể tiểu hồ ly cứng ngắc, bất động.
Trước không nói nó là một hồ ly đực, cho dù nó là một hồ ly cái, nó nhỏ như vậy cũng không thể nào có sữa cho tiểu long uống?
Bất quá may mắn chính là, tiểu hồ ly rốt cục biết tiểu long muốn ăn cái gì rồi, nó có chút thất thố nói: “Nguyên lai ngươi nghĩ muốn uống sữa hả, nhưng mà ta không có sữa!”
Tiểu long đói đến nỗi không còn nghe thấy nó nói gì nữa, chỉ là vô ý thức mà kêu: “Ta đói, ta đói, ta đói…”
Như vậy đi tìm cũng không phải biện pháp, tiểu long sẽ chết đói, tiểu hồ ly liên tục mà suy nghĩ: sữa, sữa, địa phương nào có thể tìm được sữa?
Đột nhiên tiểu hồ ly trong não linh quang chợt lóe, nói không chừng nơi ở của loài người sẽ có thứ này?
Vì vậy tiểu hồ ly vội vàng mà đối với tiểu long nói: “Ngươi nhẫn nại một chút, ta đi tìm sữa cho ngươi uống!”
Đói đến vô ý thức tiểu long không có trả lời, chỉ là cuộn thành một đoàn, đem cái đuôi nhét vào miệng mình, hy vọng có thể hóa giải cảm giác quá đói.
Tiểu hồ ly lo lắng mà nhìn hắn, sau đó, nó mới xoay người chạy như bay đến nơi loài người ở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.