Sau khi hai người đi rồi, bầu không khí bên trong đại điện càng trở nên quái dị hơn. Có người cười lạnh, có người thần sắc lạnh lùng, cũng có người có vẻ lo âu nhìn Phương Lâm.
Trên mặt Cổ Đạo Phong nhìn không ra vui buồn tức giận, vẫn là vẻ ôn hòa, giống như một thư sinh nho nhã.
Phương Lâm đứng tại chỗ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Mặc dù bị rất nhiều người nhìn, hắn vẫn hoàn toàn không lộ vẻ khiếp sợ.
Thời gian trôi qua từng chút một. Không ai lên tiếng, cũng không có ai rời đi. Ngay cả tiếng hít thở dường như cũng cố gắng giảm xuống.
Giờ phút này, cho dù là một cây kim rơi xuống đất, chắc hẳn cũng sẽ bị mọi người nghe được rõ ràng.
Lặng ngắt như tờ!
Trong bầu không khí im lặng quỷ dị này, Phương Lâm vẫn hoàn toàn không lo lắng và áp lực, trái lại suy nghĩ viển vông, nghĩ đợi một lát nữa nên đi ăn cái gì.
- Phương Lâm, ngươi đang suy nghĩ gì?
Bỗng nhiên, giọng nói Cổ Đạo Phong vang lên, giọng điệu vô cùng ôn hòa, khiến người ta có cảm giác giống như đứng trong gió xuân ấm áp, giống như một vị trưởng giả đang nói chuyện cùng vãn bối, hoàn toàn không có vẻ uy nghiêm.
Phương Lâm buột miệng, nói ra:
- Ta đang suy nghĩ đợi lát nữa sau khi rời khỏi đây nên ăn gì. Ba ngày nay không có thịt, trong miệng thực sự nhạt không chịu được.
Lời này vừa nói ra, Cổ Đạo Phong hơi sửng sốt, lập tức cười.
Tất cả trưởng lão ở đó cũng lộ ra thần sắc kỳ quái. Có người buồn cười, cũng có người cảm thấy khó hiểu.
- Tiểu tử này, thật đúng là không tim không phổi.
Mạnh Vô Ưu lắc đầu cười gượng. Mộc Yến ở bên cạnh ngược lại khẽ gật đầu. Nàng cảm thấy ở vào thời điểm này Phương Lâm còn có thể chuyện trò vui vẻ, thật sự không tầm thường.
“Hừ! Họa lớn rơi xuống đầu còn ở đó giả ngây giả dại, thực sự đáng giận!”
Triệu Đăng Minh lại âm thầm cười lạnh.
Phương Lâm nói xong rồi mới phản ứng được, trên mặt lộ vẻ ngại ngùng lúng túng.
- Đệ tử lỡ lời.
Phương Lâm vội ho một tiếng nói.
Cổ Đạo Phong mỉm cười, hình như tâm tình rất tốt, nói:
- Không sao. Vẫn nên ăn nhiều thịt. Dù sao tuy rằng chúng ta thân là luyện đan sư, nhưng còn là võ giả. Bản thân cường tráng cũng là chuyện cần thiết.
Hắn nói một hồi lại khiến cho tất cả trưởng lão dở khóc dở cười. Đường đường là thủ tọa Đan tông, lại động viên một đệ tử ăn nhiều thịt. Đây thật sự là một chuyện lý thú.
Phương Lâm liên tục gật đầu, trên mặt rạng rỡ, giống như cùng thủ tọa thảo luận nghiên cứu về vấn đề ăn thịt này khiến cho hắn rất hưng phấn.
Cuối cùng cũng có người không nhịn được, đứng dậy lớn tiếng nói:
- Khởi bẩm thủ tọa, Phương Lâm này ở trong Tầm Dược phong tàn hại đồng môn, hành động ác liệt. Ta kiến nghị tiến hành thẩm vấn hắn, định tội hắn!
Phương Lâm quay đầu nhìn lại. Người này chính là Cao trưởng lão một trong ba trưởng lão lúc trước mở ra Tầm Dược phong. Mấy ngày trước, khi Tầm Dược phong mở ra, hắn đã không cho mình sắc mặt tốt.
Cao trưởng lão nói xong, ánh mắt u ám lạnh lẽo liếc nhìn Phương Lâm.
Phương Lâm có thể nhìn thấy được, trong ánh mắt Cao trưởng lão này có một phần khinh miệt và tàn nhẫn.
- Thủ tọa, Phương Lâm phạm vào tối kỵ của Đan tông ta, nhất định phải nghiêm khắc điều tra!
Triệu Đăng Minh lập tức đứng ra ủng hộ.
Vu Chấn tất nhiên cũng sẽ không tụt lại phía sau, lập tức ôm quyền nói:
- Hơn nữa người này không ngờ lên đỉnh hoàn hảo không tổn hao gì. Chuyện này vô cùng khả nghi, nhất định phải nghiêm khắc điều tra.
Vẫn chưa xong, trưởng lão tóc bạc của Đan các trước đó, hờ hững nói:
- Khởi bẩm thủ tọa, Đan các ta phát hiện Phương Lâm tự mình bán ra đan dược, coi thường quy định của Đan các ta. Vẫn mong ngài minh xét.
Phương Lâm nghe vậy, trên mặt vẫn không có chút biểu hiện hoang mang nào. Chỉ có điều trong lòng hắn lại không ngừng cười lạnh.
“Xem ra ngày hôm nay đám người này muốn hung hăng giẫm đạp lên ta. Chỉ có điều Phương Lâm ta sẽ không để cho các ngươi dễ dàng đạt được ý nguyện như vậy.”
Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ.
Cổ Đạo Phong nghe mấy trưởng lão lên án Phương Lâm, thần sắc bình tĩnh, giống như đang nghe một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể tới.
Sau khi trưởng lão Đan các này nói xong, Cổ Đạo Phong nhìn Phương Lâm. Vẻ tươi cười trên mặt hắn cuối cùng đã biến mất, thay vào đó lại là một sự nghiêm túc.
Một uy áp hạ xuống. Phương Lâm nhất thời cảm giác thân thể mình xuất hiện sự run rẩy. Trong lòng hắn hiểu rõ, đây là uy áp của Cổ Đạo Phong đang lặng lẽ không một tiếng động chấn áp mình.
- Phương Lâm, các vị trưởng lão lên án có phải là sự thật hay không?
Cổ Đạo Phong nói. Chỉ có điều chân mày hắn hơi nhíu lại, trong mắt còn hiện lên một sự nghi ngờ.
Phương Lâm ôm quyền, cung kính hành lễ, thần sắc bình tĩnh tự nhiên, nói:
- Đệ tử nhận tội.
Xôn xao!
Lời này vừa nói ra, nhất thời toàn bộ đại điện đều sôi trào.
Mạnh Vô Ưu và Mộc Yến đều trợn tròn hai mắt, khó có thể tin được Phương Lâm lại tự nhiên dứt khoát nhận tội?
Triệu Đăng Minh, Vu Chấn, Cao trưởng lão, còn có lão nhân Đan các này đều lộ ra vẻ vui mừng.
Trưởng lão Nghiêm Chính Phong có kinh nghiệm lâu nhất nhíu mày, hiển nhiên cũng bất ngờ khi thấy Phương Lâm quyết đoán nhận tội như vậy.
- Nếu Phương Lâm đã nhận tội, vậy kính mong thủ tọa trừng phạt hắn theo giới luật của Đan tông ta!
Triệu Đăng Minh ôm quyền nói.
Phương Lâm liếc mắt nhìn Triệu Đăng Minh, mở miệng nói:
- Ta nhận thức tội, chính là tự ý bán đan dược. Về phần Cao trưởng lão nói tàn hại đồng môn, lại là chuyện giả dối không có thật, là hắt nước bẩn lên trên người ta. Vẫn mong thủ tọa minh xét.
Cao trưởng lão nhất thời lớn tiếng quát:
- Phương Lâm lớn mật, ở trước mặt thủ tọa cùng với các trưởng lão còn dám nguỵ biện. Chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi ở bên trong Tầm Dược phong thật sự tàn hại đồng môn, tội không thể tha thứ!
Phương Lâm khẽ cười, nói:
- Cao trưởng lão nói có chứng cứ vô cùng xác thực? Vậy kính mong Cao trưởng lão lấy ra cái trưởng lão gọi là chứng cứ xác thực đó.
Cổ Đạo Phong cũng gật đầu nói:
- Cao trưởng lão, tàn hại đồng môn chính là tội lớn, chúng ta không thể để bất cứ một người đệ tử nào bị oan uổng được, cũng không thể bỏ qua bất kỳ người nào phạm phải giới luật này. Nếu như ngươi đưa ra chứng cứ, ta tất nhiên sẽ xử trí Phương Lâm. Nhưng nếu như ngươi không có chứng cứ, đó là đang vu cáo Phương Lâm.
Cao trưởng lão lạnh lùng cười, nói:
- Lão phu tất nhiên có chứng cứ.
Hắn nói xong, chỉ thấy có một người từ bên ngoài đại điện đi tới. Phương Lâm nhìn lại. Đó không phải Khang Lộc thì là ai.
Ánh mắt Khang Lộc oán độc nhìn chằm chằm vào Phương Lâm. Phương Lâm lại nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười mỉm.
- Bái kiến thủ tọa! Bái kiến các vị trưởng lão. Đệ tử Khang Lộc, tố cáo Phương Lâm dùng độc hãm hại đệ tử!
Khang Lộc quỳ trên mặt đất, tay chỉ về phía Phương Lâm, thần sắc bi thương căm phẫn nói.
Phương Lâm hờ hững liếc mắt nhìn Khang Lộc, không nói gì.
Khóe miệng Cao trưởng lão cong lên, hiện ra nụ cười lạnh, nói:
- Thủ tọa, Khang Lộc này chính là người bị Phương Lâm tàn hại. Tất cả những chuyện phát sinh bên trong Tầm Dược phong, để hắn nói ra.
Cổ Đạo Phong gật đầu đồng ý, Khang Lộc lại bắt đầu trắng trợn chỉ trích Phương Lâm, thêm dầu thêm mỡ, thuật lại toàn bộ chuyện của Phương Lâm.
Trong lời tự thuật của Khang Lộc, Phương Lâm nghiễm nhiên biến thành cuồng đồ có thủ đoạn độc ác không chuyện ác nào không làm. Không ít trưởng lão ở đây đều âm thầm lắc đầu. Trong ánh mắt nhìn về phía Phương Lâm mang theo vẻ thất vọng và giận dữ.
Mà nhiều người lại nhíu mày và im lặng. Bọn họ biết Khang Lộc là ai. Mức độ tin cậy từ lời nói một phía của hắn thật sự không cao.
Hơn nữa, gần như mọi người đều biết tới ân oán giữa Khang Lộc cùng Phương Lâm. Khang Lộc ở đây lên án Phương Lâm, tất nhiên có vài động cơ bất lương.
Sau khi Khang Lộc nói xong, Mạnh Vô Ưu đang đứng ở một bên lập tức đứng dậy, trầm giọng nói:
- Lời nói một phía của Khang Lộc thật sự khó có thể khiến người ta tin phục. Nếu như dung những điều này để định tội Phương Lâm, lão phu là người đầu tiên không phục!
Lời Mạnh Vô Ưu nói nhận được không ít sự tán thành và ủng hộ của các trưởng lão.
Ngay cả Nghiêm Chính Phong kinh nghiệm lâu nhất cũng khẽ gật đầu.
Cao trưởng lão hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không dao động nói thêm:
- Ở bên ngoài đại điện còn có mấy nhân chứng. Bọn họ cũng có thể làm chứng.