Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 435: Kiếm chiêu Vô Ngân




Đối mặt với từng chiêu kiếm pháp sắc bén của Thanh Kiếm Tử, Phương Lâm mỉm cười, cũng trở nên nghiêm túc.
Trong phút chốc, Phương Lâm vận dụng lực lượng chân chính, cả người hắn lại giống như một con mãnh thú vậy với khí thế mười phần.
Thanh Kiếm Tử biến sắc, hắn cuối cùng đã biết, Phương Lâm vẫn không thật sự đánh ra toàn lực.
- Tới rất hay!
Chỉ có điều Thanh Kiếm Tử lại đặc biệt hưng phấn, hắn muốn chính là Phương Lâm toàn lực đánh với hắn một trận, mà không phải có bất kỳ giữ lại nào.
- Thanh Kiếm Tử sư huynh, sư huynh cũng nên cẩn thận.
Phương Lâm nhắc nhở một tiếng, ngay lập tức tốc độ toàn thân của hắn tăng mạnh, người dưới đài gần như khó có thể nắm bắt được bóng dáng của Phương Lâm.
Trong nháy mắt, Phương Lâm đã vọt tới trước mặt của Thanh Kiếm Tử, ở dưới ánh mắt hoảng sợ của Thanh Kiếm Tử, đánh ra một quyền.
Một quyền này vô cùng đơn giản, không có bất kỳ hoa chiêu gì, nhưng khiến cho Thanh Kiếm Tử có một loại cảm giác không có chỗ nào có thể trốn được, cảm giác hít thở không thông.
Một quyền này thể hiện chính là lực lượng cực hạn nhất!
Ở trong chớp mắt, Thanh Kiếm Tử cũng phản ứng cực nhanh, thân hình nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời một kiếm chém về phía Phương Lâm.
Một kiếm này cũng vô cùng xảo quyệt, chính là một kiếm Thanh Kiếm Tử chém ra để khống chế Phương Lâm.
Chỉ có điều Phương Lâm lại không liếc mắt nhìn tới, trực tiếp nắm lấy cổ tay đang cầm kiếm của Thanh Kiếm Tử.
- Cái gì?
Thanh Kiếm Tử cực kỳ hoảng sợ, tốc độ mình xuất kiếm đã hết sức nhanh, nhưng Phương Lâm lại còn vẫn chính xác nắm được cổ tay của mình, đây là lực quan sát kinh khủng tới mức nào?
Phiền phức vẫn còn ở phía sau, cổ tay bị Phương Lâm nắm lấy, Thanh Kiếm Tử lại biết sẽ phiền toái, hắn muốn kéo cổ tay về, lại phát hiện bàn tay Phương Lâm giống như kìm sắt vậy, căn bản không thể động đậy được, hoàn toàn không tránh thoát được.
Thanh Kiếm Tử cắn răng, trường kiếm trong tay lập tức bạo phát ra một đường kiếm quang, cố gắng ép Phương Lâm lui lại.
Nào ngờ Phương Lâm đạp một cước ra, còn không đợi kiếm quang này bạo phát ra uy lực, trường kiếm liền trực tiếp bị Phương Lâm đạp bay ra ngoài.
Động tác của Phương Lâm vô cùng đơn giản, nhưng đặc biệt hữu hiệu, trường kiếm từ trong tay của Thanh Kiếm Tử bay ra, rơi sang một bên.
Thanh Kiếm Tử thấy một tay của mình bị Phương Lâm khống chế, không có cách nào nhúc nhích, tay kia lại hóa chưởng thành kiếm, trực tiếp chém ở đầu vai của Phương Lâm.
Nhưng Phương Lâm dường như hoàn toàn không cảm giác được, một quyền đập mạnh ở chỗ ngực của Thanh Kiếm Tử.
Lần này, Thanh Kiếm Tử không chịu nổi, lập tức phun ra một búng máu tươi lớn, thân hình liên tục lùi về phía sau.
Rất nhiều đệ tử Võ tông dưới đài đều kinh ngạc kêu lên thành tiếng, thần sắc có vẻ tương đối khó coi, về phần các đệ tử Đan tông lại vô cùng phấn chấn, giống như người ở trên đài cùng Thanh Kiếm Tử giao đấu không phải là Phương Lâm, mà là bản thân bọn họ vậy.
Thanh Kiếm Tử bị thương, Phương Lâm cũng không có làm là quá, đứng tại chỗ không có lập tức ra tay.
Thanh Kiếm Tử hít sâu một hơi, lau sạch vết máu tươi bên khóe miệng, thần sắc khôi phục lại bình tĩnh.
- Quả nhiên, ngươi đã mạnh như vậy.
Thanh Kiếm Tử cười nói, tâm tính ngược lại rất bình thản.
Phương Lâm cười nói:
- Kiếm chiêu của Thanh Kiếm Tử sư huynh, cũng khiến cho ta chịu thiệt không nhỏ.
Thanh Kiếm Tử vỗ một cái túi vào Cửu Cung, lấy ra một thanh trường kiếm màu tím, mở miệng nói:
- Lực lượng của ngươi quả thật rất mạnh, nhưng ta cũng có biện pháp kìm chế ngươi.
Nói xong, Thanh Kiếm Tử hành động, trường kiếm màu tím trong tay hắn điên cuồng phun ra ánh sáng u ám.
- Vô Ngân!
Trong miệng Thanh Kiếm Tử khẽ kêu lên một tiếng, Phương Lâm chỉ cảm thấy cảm thấy trước mắt hoa lên, không ngờ trường kiếm màu tím kia đã là đến gần.
Sắc mặt Phương Lâm chợt đổi, lập tức né tránh, nhưng vẫn chậm một chút, chỗ ngực hắn đã bị trường kiếm quét qua, lưu lại một vết máu.
- Thật là kiếm chiêu lợi hại!
Trong lòng Phương Lâm tán thưởng, một kiếm này thật sự giống như không có dấu vết, hoàn toàn khó có thể tìm được vết tích, căn bản khó lòng phòng bị.
Thanh Kiếm Tử đánh một chiêu thực hiện được ý định, hắn cũng thoáng ngừng lại một chút, cho Phương Lâm có cơ hội thở dốc.
- Đến đây đi!
Ý chí chiến đấu của Phương Lâm dâng cao, mắt nhìn chằm chằm vào từng hành động cử chỉ của Thanh Kiếm Tử, nhất là trường kiếm màu tím trong tay hắn, càng khiến Phương Lâm cảnh giác.
Nhưng cảm giác vừa rồi lại xuất hiện, trường kiếm màu tím kéo tới, căn bản hoàn toàn không có quỹ tích nào có thể nhìn thấy được, lại giống như là giữa đường biến mất vậy, sau đó bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt Phương Lâm.
Loại kiếm chiêu khó có thể đề phòng này khiến cho Phương Lâm vô cùng đau đầu, căn bản cũng không biết nên làm thế nào để ứng phó được.
Cho dù Phương Lâm có phản ứng nhanh hơn nữa, một kiếm này đã đến trước mặt, cũng khó có thể hoàn toàn tránh thoát.
Lại là một vết máu lưu lại ở trên người Phương Lâm, trong lúc nhất thời Phương Lâm thoạt nhìn có chút chật vật.
- Phương Lâm, đây chiêu Vô Ngân của ta, ngươi lúc này vẫn không phá được, nhận thua đi.
Thanh Kiếm Tử ngừng tay, cười như không cười nói với Phương Lâm.
Phương Lâm hừ một tiếng:
- Ai nói ta không phá được? Ta chỉ cần quan sát một lát, nhất định có thể nghĩ ra được phương pháp ứng phó.
Thanh Kiếm Tử cười ha ha:
- Nếu như ta thật sự động sát tâm, chỉ sợ ngươi đã không có thời gian tìm ra biện pháp phá giải một chiêu này của ta.
Phương Lâm không nói gì, bỗng nhiên hắn hình như nghĩ tới điều gì, trong lòng trở nên rõ ràng.
- Lại một lần nữa! Lần này ta lại phá cho ngươi xem!
Phương Lâm quát.
Thanh Kiếm Tử nghe vậy, lại một lần nữa thi triển ra kiếm chiêu quỷ thần khó lường này, lại ở trong nháy mắt khi kiếm chiêu gần biến mất, Phương Lâm nhắm hai mắt lại.
- Cái gì?
Nhìn thấy Phương Lâm nhắm mắt, không chỉ có Thanh Kiếm Tử, tất cả mọi người dưới luận võ đài đều chấn động kinh ngạc.
Đây là muốn làm cái gì vậy? Chịu thua rồi sao? Ngươi mở mắt còn không nhìn thấy được, nhắm mắt lại càng khó có thể tránh né.
Bọn họ không biết, sau khi Phương Lâm nhắm mắt lại, đã nhận thấy được thế tới của kiếm chiêu Vô Ngân, thân thể hắn sớm đưa ra phán đoán, dễ dàng như trở bàn tay tránh được nó.
Cảnh tượng như vậy khiến cho dưới đài vốn náo nhiệt, lập tức yên tĩnh không có một tiếng động, tất cả mọi người đều trợn tròn hai mắt, cảm thấy khó có thể tin nổi.
Thanh Kiếm Tử cũng sửng sốt, Phương Lâm lại có thể thật sự phá được một chiêu này của mình, hơn nữa còn là ở trong thời gian ngắn như vậy.
Sao có thể như vậy?
- Ngươi làm thế nào?
Thanh Kiếm Tử có chút tức giận hỏi, hắn đã tu luyện một chiêu này rất lâu, mới có thể làm được thuận buồm xuôi gió như vậy, xem như là một trong những đòn sát thủ của mình, nhưng không nghĩ tới Phương Lâm sẽ dễ dàng phá giải nó như vậy, điều này làm cho Thanh Kiếm Tử có phần khó có thể tiếp nhận.
Phương Lâm mở mắt, cười nói:
- Rất đơn giản, ta mở mắt không nhìn thấy được, nhắm mắt lại không được sao?
Lời nói này khiến cho Thanh Kiếm Tử và tất cả mọi người đều im lặng, nếu thật sự có thể đơn giản như ngươi nói, vậy một chiêu này của Thanh Kiếm Tử không phải là vô dụng sao?
Trên thực tế, tình hình giống như Phương Lâm nói vậy, mở mắt tuyệt đối không có cách nào nhận thấy được thế tới của kiếm chiêu Vô Ngân này, chỉ có nhắm mắt lại, sử dụng thân thể tới tiến hành phán đoán.
Tuy rằng mắt người có thể nhìn thấy được sự vật, nhưng có khả năng bởi vì thứ mắt nhìn thấy được lừa gạt mình.
Tuy rằng Phương Lâm không biết Thanh Kiếm Tử thi triển ra một chiêu này thế nào, nhưng theo Phương Lâm nghĩ, kiếm chiêu không có khả năng vô duyên vô cớ lại biến mất, nhất định là lợi dụng thứ gì đó lừa gạt hai mắt mình, do đó đạt tới mục đích biến mất.
Cho nên, Phương Lâm lại nhắm mắt lại, sử dụng cảm giác thân thể của mình để phán đoán ra thế tới và phương hướng của kiếm chiêu.
Đây là phương pháp ứng phó vô cùng mạo hiểm, nhưng vô cùng hữu hiệu, mắt có thể bị lừa gạt, nhưng cảm giác của thân thể sẽ không lừa gạt mình.
- Còn muốn đánh nữa sao? Một chiêu này của ngươi đã không có tác dụng nữa.
Phương Lâm cười nói với Thanh Kiếm Tử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.