Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 424: Hồ Máu khô cạn




Trường kiếm huyết sắc lộ ra sự tham lam, lóe ra ánh sáng màu đỏ chói mắt, lao thẳng đến hồ máu này.
Phương Lâm muốn ngăn cản, cũng hoàn toàn không kịp nữa, nó căn bản lại không có để Phương Lâm vào trong mắt, vẫn luôn làm theo ý mình.
Lúc trường kiếm huyết sắc cắm mũi kiếm vào hồ máu, trong hồ máu này đột nhiên vang lên một tiếng rít gào, dường như có con thú lớn khủng khiếp nào đó ngủ đông ở trong hồ máu này, hành vi của trường kiếm huyết sắc này giống như khiêu khích, hoàn toàn chọc giận tồn tại bên trong hồ máu.
Chỉ thấy máu loãng trong hồ máu này cuồn cuộn, một bàn tay hoàn toàn do máu loãng tập trung thành từ trong hồ máu thò ra, trực tiếp chộp về phía trường kiếm huyết sắc giữa không trung.
Trường kiếm huyết sắc phát ra một tiếng chấn động, hình như có vẻ vô cùng xem thường, trong lúc đó có ánh kiếm chớp hiện, bàn tay to do máu loãng tập trung lại này lập tức tán loạn.
Nhưng trong phút chốc, bàn tay to kia lại khôi phục giống như lúc ban đầu, đồng thời còn lớn hơn, có càng nhiều máu loãng tập trung ở trong đó hơn.
Bàn tay to gào thét lao đến, mang theo mùi máu tanh đáng sợ, dường như muốn trực tiếp kéo trường kiếm huyết sắc vào trong hồ, trấn áp nó.
Phương Lâm nhìn cảnh tượng như vậy, tâm thần hắn ngạc nhiên, trong hồ máu này khẳng định có cái gì đó cổ quái, bằng không sẽ không quỷ dị như vậy.
Chỉ có điều hắn cũng không mấy lo lắng, trường kiếm huyết sắc có uy lực thế nào, hắn đã chứng kiến qua, thân là binh khí của Yêu Thánh sẽ không dễ dàng bị trấn áp như vậy.
Quả nhiên, bàn tay máu loãng này tuy rằng khổng lồ với khí thế ép người, nhưng đối với trường kiếm huyết sắc, lại giống như gặp phải thiên địch vậy.
Chỉ thấy trường kiếm huyết sắc bỗng nhiên chém một chém xuống phía dưới, trong nháy mắt bàn tay máu loãng này bị chém thành hai nửa.
Nước trong hồ máu sôi trào, từng cột nước phóng lên cao, bên trong đều là lộ ra từng bàn tay, muốn nắm lấy thanh trường kiếm huyết sắc.
Trường kiếm huyết sắc vẫn rất đơn giản chém một kiếm, kiếm khí ngang dọc trong đó, tất cả cột nước đều tán loạn, hoàn toàn không có cách nào hình thành bất kỳ uy hiếp gì với thanh trường kiếm huyết sắc.
Phương Lâm thấy vậy cũng hoàn toàn yên lòng, đồng thời trong lòng lại âm thầm khinh bỉ, nếu như lúc trước khi mình ở bên trong rừng rậm gặp phải mai phục, thanh trường kiếm huyết sắc ra sức như thế, mình làm sao có thể bị đuổi tới tè ra quần được.
- Đồ đáng chết, sớm muộn sẽ có một ngày ta khiến cho ngươi phải thành thật nghe lời của ta.
Trong lòng Phương Lâm thầm nói.
Lúc này, hồ máu dường như nhận thấy được sự cường đại của trường kiếm huyết sắc, bạo phát ra khí tức vô cùng khủng khiếp, dường như có thứ gì đó đang chậm rãi thức tỉnh.
Phương Lâm bị khí tức này chấn áp, thoáng cái ngã ngồi xuống đất, hắn cảm giác được một áp lực vô cùng, không có cách nào chỉ đành phải lui về phía sau một đoạn, lúc này mới thấy dễ chịu hơn một ít.
Trường kiếm huyết sắc bay trên không trung, lại giống như hoàn toàn không cảm giác được vậy, vẫn giống như khiêu khích nhắm ngay hồ máu.
Nhưng vào lúc này, bên trong hồ máu có bốn dây leo lao lên, nó không phải là màu đỏ mà là màu đen, phía trên hiện lên ánh sáng kim loại rực rỡ, còn có khí tức cực kỳ đáng sợ.
Trường kiếm huyết sắc lập tức chém ra một kiếm, kiếm khí đập vào một dây leo trong đó, lại không thể chặt đứt nó.
Trong phút chốc, bốn sợi dây leo màu đen từ bốn phương hướng lao đến, trực tiếp quấn chặt lấy thanh trường kiếm huyết sắc.
- Không phải chứ?
Phương Lâm vô cùng kinh ngạc, lẽ nào trường kiếm huyết sắc cũng bị tồn tại bên trong hồ máu trấn áp sao? Điều này không có khả năng là tin tức tốt gì đối với hắn.
Tuy rằng trường kiếm huyết sắc bình thường rất không đáng tin cậy, thời khắc mấu chốt lại giống như xe tuột xích, nhưng dù sao cũng là pháp bảo của Yêu Thánh, chính là một món thần binh lợi khí, Phương Lâm luyến tiếc lại mất đi như vậy.
Chỉ có điều lúc này Phương Lâm cũng không làm được gì, hắn căn bản không thể đến gần được hồ máu này, hơn nữa nếu như đến gần, chắc hẳn lại trực tiếp sẽ bị hồ máu trấn áp.
Lúc này, Phương Lâm nhớ tới thi thể Yêu Thánh già nua khô quắt, đang suy nghĩ có nên thả thi thể già nua khô quắt này ra, để cho hắn đi trợ giúp trường kiếm huyết sắc hay không.
Chỉ có điều vừa thoáng suy nghĩ, Phương Lâm lại hoàn toàn bỏ qua ý niệm này, thả Yêu Thánh ra, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cùng lúc đó, bốn sợi dây leo màu đen này không ngừng kéo trường kiếm huyết sắc tiến vào bên trong hồ máu.
Trong lòng Phương Lâm sốt ruột, nhưng lại bó tay không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả những điều này.
Trường kiếm huyết sắc không ngừng giãy dụa, dường như có vẻ vô cùng hoang mang, kiếm khí không ngừng tuôn ra, nhưng nó cũng không có cách nào phát sinh bất kỳ tổn thương đối với bốn sợi dây leo này.
Cũng không lâu lắm, trường kiếm huyết sắc đã bị bốn sợi dây leo kéo vào trong hồ máu, sau đó biến mất, dường như hoàn toàn bị trấn áp ở dưới đáy của hồ máu.
Phương Lâm trợn mắt há hốc mồm, như vậy là kết thúc? Trường kiếm huyết sắc lại bị trấn áp như thế sao?
Phương Lâm có chút sốt ruột, hắn vẫn rất coi trọng trường kiếm huyết sắc, một món thần binh lợi khí như vậy, lại cứ như thế không còn sao? ‘
Phương Lâm có chút đau lòng.
Chỉ có điều đúng lúc này, trong hồ máu lại phát sinh động tĩnh, máu loãng cuồn cuộn, từ sâu trong hồ máu vang lên một trận gầm rú phẫn nộ.
Dùng mắt thường có thể thấy được, nước của hồ máu không ngờ chậm rãi giảm xuống.
Không sai, nước của hồ máu quả thật đang giảm xuống, Phương Lâm thấy rất rõ ràng, trừ phi là mình hoa mắt, bằng không sự thực chính là nước của hồ máu đang giảm bớt.
Nhìn đến đây, Phương Lâm thoáng cái lại hiểu rõ, thanh kiếm huyết sắc căn bản không có bị trấn áp, mà trực tiếp ở bên trong hồ máu bắt đầu hấp thu máu trong hồ máu này.
Khóe miệng Phương Lâm khẽ giật giật, đây chính là hồ máu được người ta gọi là cấm địa đã vào hẳn phải chết, nhưng trường kiếm huyết sắc này thật sự quá biến thái, lại trực tiếp ở trong đáy hồ hấp thu máu loãng, nhìn tình hình thế này, hình như nó muốn hút khô hồ máu lớn như vậy mới chịu bỏ qua.
Thảo nào, trường kiếm huyết sắc này vừa rồi dễ dàng bị bốn sợi dây leo kéo vào đáy hồ như vậy, hóa ra là kế sách dụ địch xâm nhập, Phương Lâm đã cảm thấy kỳ quái, lấy uy lực của trường kiếm huyết sắc làm sao có thể dễ dàng như vậy bị bắt như vậy.
Lúc này, tồn tại bên trong hồ máu phải đau đầu rồi, trường kiếm huyết sắc lại trực tiếp ở đáy hồ bắt đầu hấp thu máu loãng, trong nháy mắt trong hồ máu đã ít chí ít hai phần máu loãng, mặt hồ đang giảm xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, Phương Lâm hoàn toàn yên lòng, trường kiếm huyết sắc vẫn là cái đức hạnh kia, liền muốn hút máu, hồ máu này trêu chọc nó, sợ rằng kết cục không tốt.
Mặt hồ không ngừng giảm xuống, bên trong hồ không ngừng truyền đến tiếng giận dữ gầm thét lên, ở bên trong hồ có từng dây leo màu đen không ngừng vung vẩy, muốn đuổi thanh trường kiếm huyết sắc ra ngoài.
Nhưng trường kiếm huyết sắc lại giống như giòi bám trên mu bàn chân vậy, lại trực tiếp cắm rễ ở đáy hồ, hoàn toàn không quan tâm, chính là một chữ --- hút.
Phương Lâm yên lòng, hắn cũng không đi quan tâm tới tình hình của hồ máu này nữa, tiếp tục ngồi tĩnh tọa chữa thương, tranh thủ sớm khôi phục thương thế.
Qua mấy canh giờ, Phương Lâm mở mắt lần nữa, hắn trực tiếp bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ tới mức ngây người.
Một hồ máu lúc trước vẫn khí thế như vậy, lúc này lại đã khô cạn, mùi máu tanh cũng giảm đi rất nhiều.
Thương thế của Phương Lâm cũng khôi phục lại không ít, hắn lập tức đi tới bên bờ nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy hồ máu chỉ còn lại có một phần rất cạn, lộ ra tồn tại ở bên trong hồ.
Ở chỗ hồ máu chỉ có một gốc cây già héo rũ, mà ở trên thân cây già lại có từng dây leo màu đen, giống như xúc tua vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.