Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 413: Chờ đợi




Lần này là ai đi ra vậy?
1
- Là Phương Lâm hay Tô Tiểu Đồng vậy?
- Dù sao cũng chỉ có hai người bọn họ.
...
Rất nhanh, mọi người nhìn thấy được người đi ra này là ai, một bóng dáng xinh đẹp hoạt bát, đó không phải là Tô Tiểu Đồng sao?
So sánh với thời điểm Triệu Thần Không xuất hiện với sắc mặt âm trầm, sắc mặt Tô Tiểu Đồng lại bình tĩnh, trên mặt thoáng lộ vẻ vui mừng, hiển nhiên tâm tình của nàng không tệ.
Tô lão nhìn thấy Tô Tiểu Đồng vui mừng đi ra, trong lòng cũng trấn tĩnh lại, có thể thấy hành trình Đan Cực tháp lần này, tôn nữ của mình đã có thu hoạch. 
Tô Tiểu Đồng thật sự có thu hoạch không nhỏ, ở trong hành lang dài bức tranh vẽ trên tường này, Tô Tiểu Đồng tìm hiểu được một nửa bức tranh vẽ trên tường, nhận được rất nhiều cảm ngộ đan đạo của các các đời trước, giờ phút này Tô Tiểu Đồng đã cảm giác được mình hoàn toàn tăng lên đến một độ cao khác, chỉ cần từ từ tiêu hóa những cảm ngộ này, thực lực đan đạo của nàng sẽ đột nhiên tăng mạnh.
Lúc này, Tô Tiểu Đồng có chút nghi hoặc nhìn về phía đoàn người của Càn Quốc, nhìn thấy Tô lão ngoắc tay, nàng mới đi tới.
- Tiểu đồng, nhanh nói cho gia gia biết, ở bên trong tháp cháu thu hoạch thế nào? 
Tô lão vội vàng hỏi.
Tô Tiểu Đồng nói:
- Cháu nhận được rất nhiều cảm ngộ của tiền bối đan đạo. 
Nghe vậy, Tô lão lập tức vui vẻ ra mặt, có vẻ hài lòng, những người khác của Càn quốc đều có hâm mộ nhìn Tô Tiểu Đồng.
- Phương Lâm thì sao? Cháu có gặp hắn hay không?
Tô lão lại hỏi. 
Tô Tiểu Đồng nhíu mày lại:
- Phương Lâm là ai?
Tô lão bất đắc dĩ, chỉ có điều hắn sớm quen với khuyết điểm của cháu gái mình, vội vàng bảo Tô Tiểu Đồng lật quyển sách nhỏ của mình. 
Rất nhanh, Tô Tiểu Đồng lại nhớ ra Phương Lâm, nói:
- Ta có gặp được hắn, hắn chắc hẳn là đi tầng thứ hai.
- Cái gì? 
Nghe vậy, mọi người đều kinh ngạc, Phương Lâm lại có thể tiến vào tầng thứ hai, đây chính là một tin tức vô cùng kinh người.
Rất nhiều mọi người muốn tiếp tục truy hỏi Tô Tiểu Đồng, chỉ có điều Tô Tiểu Đồng lại lắc đầu không nói, lúc này mọi người mới phản ứng được, người tiến vào Đan Cực tháp, sau khi đi ra không thể tiết lộ chuyện liên quan tới trong Đan Cực tháp.
Nhưng cho dù là như vậy, tin tức Tô Tiểu Đồng đưa ra cũng đủ kinh người, Phương Lâm tiến vào tầng thứ hai của Đan Cực tháp, đây đã là biểu hiện đặc biệt chấn động. 
- Tiểu đồng, cháu đi nghỉ trước đi.
Tô lão nói với cháu gái của mình.
Tô Tiểu Đồng lắc đầu, nàng cũng không cảm giác có gì mệt mỏi, hơn nữa nàng cũng rất muốn xem thử lúc nào Phương Lâm có thể đi ra. 
Ngay lập tức, Tô Tiểu Đồng và đám người Càn quốc ở chỗ này chờ đợi Phương Lâm.
Mà trong mọi người, lúng túng nhất chính là hai người Lý Kiến Long và Lý Phong.
Thân là con cháu Lý gia, lại liên tiếp bị tổn hại ở trong tay Phương Lâm, hai người bọn họ có thể nói là hận Phương Lâm thấu xương. 
Nhưng lúc này bọn họ vẫn phải nắm lỗ mũi ở chỗ này chờ Phương Lâm đi ra, thật sự khiến hai người cảm thấy ủy khuất và phiền muộn.
Nếu như không phải Hắc Đỉnh thành cách Càn quốc đường xá xa xôi, dọc đường đi có không ít nguy hiểm, cần Tô lão bảo vệ, hai người bọn họ đã sớm rời đi Hắc Đỉnh thành.
Lúc này chờ đợi, khỏi phải nói Lý Kiến Long và Lý Phong đau khổ tới mức nào. 
Thời gian lại trôi qu mười ngày, Phương Lâm vẫn không có từ trong Đan Cực tháp đi ra, khiến cho không ít người đều vô cùng nghi ngờ.
Cũng có người suy đoán, chỉ sợ Phương Lâm đã tiến vào tầng thứ ba, thu được cơ duyên không có cách nào tưởng tượng được.
Chỉ có điều cũng không có bao nhiêu người tin tưởng vào suy đoán như vậy, dù sao tiến vào tầng thứ hai đã rất kinh người, cho dù Phương Lâm là thiên tài trong thiên tài cũng không có thể đi vào tầng thứ ba. 
Dù sao, những thiên tài từ xưa tới nay tới đây, hình như cũng không có người nào từng tiến vào tầng thứ ba, cho dù là có, chỉ sợ cũng chỉ có hai ba người mà thôi.
Bọn họ đương nhiên không biết, lúc này Phương Lâm lại ở bên trong tầng thứ ba.
Bởi vì không biết còn bao lâu Phương Lâm mới có thể đi ra, Tô lão suy nghĩ hết lần này đến lần khác, quyết định để cho Tô Tiểu Đồng bọn họ về Càn quốc trước, chính hắn lại ở chỗ này tiếp tục chờ đợi Phương Lâm. 
Đương nhiên, khoảng cách giữa Hắc Đỉnh thành và Càn quốc là núi cao đường xa, dọc đường đi có rất nhiều nguy hiểm, bởi vậy Tô lão nhờ cậy Chư Cát Thương, để cho hắn phái người hộ tống đám người Tô Tiểu Đồng đến biên giới Càn quốc.
Sau khi tới biên giới Càn quốc, sẽ có người của Đan Minh đến tiếp ứng.
Cùng ngày, đám người Tô Tiểu Đồng được mấy cao thủ Hắc Đỉnh thành hộ tống, rời khỏi Hắc Đỉnh thành. 
Đối với hai người Lý gia, không thể nghi ngờ quyết định như vậy là hay nhất, bọn họ đã sớm muốn rời khỏi Hắc Đỉnh thành.
Chỉ có điều, ở trên đường trở về bất luận là tâm tình của Lý Kiến Long hay Lý Phong đều rất nặng nề, nguyên nhân không có gì khác, lần này mặc dù Đan Minh Càn quốc có lực ép hai nước khác, nhưng hai người bọn họ lại thất bại thảm hại ở trong tay của Phương Lâm, còn thua mất Thiên Thanh Dịch và máu tươi Huyền Kim Tước vào trong tay của Phương Lâm.
Trong mấy ngày nay, mỗi ngày bọn họ đều sẽ nghe được những lời tức giận mắng chửi và chỉ trích của trưởng bối cao tầng của Lý gia các truyền trừ trong ngọc giản đưa tin đến. 
Thậm chí ngay cả gia chủ Lý gia cũng mắng chửi hai người bọn họ, bảo bọn họ không cần quay về Lý gia, ở bên ngoài tự sinh tự diệt.
Mặc dù biết đây cũng là Lý Chấn Đông nói lẫy, Lý gia sẽ không bỏ đi hai thiên tài đan đạo như vậy, nhưng vẫn khiến cho trong lòng Lý Kiến Long và Lý Phong thấp thỏm không thôi.
Lại qua mười ngày, Hàn Ngâm Nguyệt ở bên trong Tử Hà tông có chút lo lắng đi tới gặp phụ thân của mình. 
- Phụ thân, sao Phương Lâm còn chưa có từ trong Đan Cực tháp này đi ra, tiếp tục như vậy mắt của muội muội phải làm sao? Sợ rằng sẽ không thể kịp thi đấu ba nước này.
Trên mặt Hàn Ngâm Nguyệt hiện ra vẻ rầu rĩ, nói với Hàn Lạc Vân.
Hàn Lạc Vân mỉm cười: 
- Không sao, chắc hẳn Phương Lâm nhận được cơ duyên lớn, cần tốn một ít thời gian mà thôi, cho dù mắt của Hiểu Tinh không có cách nào chữa trị đúng lúc, ta tin tưởng nàng thi đấu ba nước cũng sẽ không thua bất kỳ kẻ nào.
Hàn Ngâm Nguyệt khẽ cắn môi, nói:
- Đã xác nhận, lần này người của Vân quốc tham gia thi đấu ba nước chính là Triệu Thần Cơ đại hoàng tử của Vân quốc. 
Nghe vậy, Hàn Lạc Vân gật đầu, trong mắt có một đạo ánh sáng thâm thúy.
Hàn Ngâm Nguyệt nói:
- Triệu Thần Cơ Này chính là thiên tài kiệt xuất nhất của hoàng thất Vân quốc, có người nói hắn đã dừng ở Địa Nguyên cửu trọng đỉnh phong nhiều năm, đã bắt đầu trùng kích cảnh giới Thiên Nguyên, thực lực sâu không lường được, nếu như Hiểu Tinh chống lại hắn, sợ rằng khó có thể ứng phó được. 
Hàn Lạc Vân nhìn nữ nhi của mình, chăm chú hỏi:
- Con không có lòng tin đối với Hiểu Tinh sao?
Hàn Ngâm Nguyệt lắc đầu: 
- Con tất nhiên có lòng tin vào muội muội, chỉ có điều mắt của muội muội trước sau vẫn là một nhược điểm.
Hàn Lạc Vân cười:
- Ta đã truyền Tử Hà Thiên Kinh cho Hiểu Tinh. 
Nghe vậy, Hàn Ngâm Nguyệt ngẩng đầu, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.
- Hiện tại, con chắc hẳn không cần quá lo lắng chứ?
Hàn Lạc Vân nói. 
Hàn Ngâm Nguyệt gật đầu, nếu như muội muội mình học được Tử Hà thiên kinh hoàn chỉnh, vậy quả thật không cần lo lắng quá mức.
Chỉ có điều Hàn Ngâm Nguyệt vẫn hi vọng Phương Lâm có thể đúng lúc trở về, chữa trị tốt mắt của Hàn Hiểu Tinh, khiến cho muội muội của mình hoàn toàn không có nhược điểm.
Trong Hắc Đỉnh thành, bên ngoài Đan Cực tháp, Tô lão và Chư Cát Thương đang nói chuyện phiếm, đột nhiên, cửa lớn của Đan Cực tháp đột nhiên mở ra. 
Trong nháy mắt, trước Đan Cực tháp lập tức tập trung rất nhiều bóng người.
- Phương Lâm sắp ra rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.