Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 410: Thử thách không hợp với lẽ thường




Lão nhân áo bào xanh nghe vậy, lắc đầu nói:
- Tầng thứ hai cũng chỉ có chỗ đại điện này mà thôi, ngươi có thể lựa chọn đi tới tầng thứ ba, hoặc dừng lại ở đây cũng được.
Phương Lâm lập tức nói:
- Ta đương nhiên là muốn đi tầng thứ ba.
Lão nhân áo bào xanh nói:
- Nếu như muốn đi tới tầng thứ ba, lại phải một lần nữa tiếp nhận thử thách, vẫn theo quy củ cũ, thông qua thì tiến lên, thất bại lại rời đi.
Phương Lâm gật đầu:
- Có thử thách gì cứ tới đi.
Khóe miệng lão nhân áo bào xanh cong lên, tươi cười nói:
- Thử thách kế tiếp, lão phu không có khả năng tới tiến hành được.
Nói xong, Phương Lâm chỉ cảm thấy mình bị một lực mạnh nắm lấy, ngay sau đó hắn lại xuất hiện ở một nơi hoàn toàn là một màu trắng xóa.
Trên mặt Phương Lâm đầy vẻ cảnh giác, mặc dù biết mình chắc chắn đang ở trong Đan Cực tháp, nhưng dù sao đột nhiên xuất hiện ở một địa phương xa lạ, vẫn sẽ không tự chủ được lộ ra tư thế cảnh giác.
Chỉ thấy một lão nhân áo đen từ trong hư không xuất hiện, khuôn mặt gầy gò, mang theo vài phần khí tức thâm trầm.
Phương Lâm híp mắt lại, lại là một lão đầu, chỉ có điều khác với hai người khác, xem ra mỗi một tầng của Đan Cực tháp này đều sẽ có một lão nhân xuất hiện, hơn nữa mỗi người lại không giống nhau.
- Tiền bối.
Phương Lâm ôm quyền hành lễ.
Lão nhân mặc áo bào màu đen này nhìn Phương Lâm từ trên xuống dưới, khuôn mặt có vài phần xem thường:
- Nhiều năm như vậy mới có người đến tầng thứ ba, ta còn tưởng rằng là thiên tài nào, hóa ra chỉ là một luyện đan sư tam đỉnh.
Phương Lâm nghe vậy, bĩu môi:
- Tiền bối nói lời ấy là sai rồi, vãn bối tuy rằng có cảnh giới thấp, nhưng tự nghĩ mình có thiên phú hơn người, còn muốn mạnh mẽ hơn những luyện đan sư đã tiến vào Đan Cực tháp.
Lão nhân mặc áo bào màu đen nhếch miệng cười lạnh:
- Tiểu tử nhà ngươi ngược lại vô cùng cao ngạo?
Phương Lâm mỉm cười:
- Không phải cao ngạo, chỉ là tự tin mà thôi, tiền bối có thể hỏi hai vị trước đó, sẽ biết vãn bối cuối cùng có phải là đang nói mạnh miệng hay không.
Lão nhân mặc áo bào màu đen hừ lạnh một tiếng:
- Không cần hỏi thăm, lão phu tất nhiên sẽ có phán đoán.
Phương Lâm gật đầu:
- Vậy xin hỏi tiền bối, tiến vào tầng thứ ba có thử thách là gì?
Lão nhân mặc áo bào màu đen nói:
- Thử thách rất đơn giản, đánh bại ta là được.
Nghe vậy, Phương Lâm thoáng ngẩn người ra:
- Đây tính là thử thách gì chứ?
Lão nhân mặc áo bào màu đen hờ hững nhìn Phương Lâm:
- Thế nào? Ngươi không có nghe rõ sao? Chỉ cần đánh bại ta, ngươi có thể tiến vào tầng thứ ba, bằng không lại cút ra khỏi Đan Cực tháp.
Phương Lâm nhíu mày:
- Lẽ nào những luyện đan sư tiến vào tầng thứ ba trước kia đều phải đánh bại tiền bối ngài mới có thể đi vào sao?
Lão nhân mặc áo bào màu đen cười lạnh:
- Nội dung thử thách này là do ta tới quyết định, ta muốn thử thách các ngươi như thế nào, sẽ thử thách các ngươi như thế, có gì không ổn sao?
Phương Lâm đảo mắt, đương nhiên không thích hợp, đây là Đan Cực tháp, tiến đến đây đều là luyện đan sư, ngươi không thử thách về nội dung phương diện đan đạo, lại muốn thử thách thực lực võ đạo, đây tính là tình hình gì? Không phù hợp với lẽ thường đâu.
Phương Lâm không nhịn được nói:
- Tiền bối, không phải nên tiến hành thử thách vể phương diện đan đạo sao?
Lão nhân mặc áo bào màu đen híp mắt lại:
- Ta cũng nói, nội dung thử thách này là do ta tới quyết định, nếu như ngươi bất mãn, hoặc không có lòng tin, vậy cứ việc rời đi thôi, cũng giúp ta đỡ lãng phí thời gian.
Phương Lâm không nói gì, lão nhân này thật đúng là quá giỏi, lại muốn thử thách thực lực võ đạo của luyện đan sư, đây không phải là đặc biệt gây khó xử cho các luyện đan sư sao?
Phương Lâm tất nhiên sẽ không biết, từ xưa tới nay, thử thách tiến vào tầng thứ ba biến thành như vậy cũng chỉ có một mình Phương Lâm.
Nguyên nhân không có gì khác, bởi vì biểu hiện của Phương Lâm ở hai tầng phía trước thật sự quá nghịch thiên, nhất là lúc ở tầng thứ hai, còn cướp đoạt sạch tất cả lò luyện đan, đơn giản giống như họa châu chấu vậy.
Ý chí của Đan Cực tháp thấy thế cũng phải khiếp sợ, cho nên mới phải thay đổi nội dung thử thách, cố ý tới thử thách thực lực võ đạo của Phương Lâm, mượn điều này tới ngăn cản Phương Lâm tiến vào tầng thứ ba.
Dù sao bên trong tầng thứ ba có càng nhiều trọng bảo và cơ duyên hơn, ý chí của Đan Cực tháp rất sợ sau khi Phương Lâm tiến vào tầng thứ ba, lại là giống như đàn châu chấu cuốn sạch mọi thứ bỏ chạy.
Có thể nói, đây cũng là bởi vì Phương Lâm biểu hiện quá mức yêu nghiệt tạo thành, ngay cả ý chí của Đan Cực tháp cũng sợ hắn.
- Đã như vậy, vãn bối lại đắc tội.
Phương Lâm cũng không nói gì thêm, nếu thử thách như vậy, hắn cũng chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu.
- Đến đây đi, để cho lão phu mở mang kiến thức một chút xen thực lực của ngươi thế nào, có đủ tư cách tiến vào tầng thứ ba hay không.
Lão nhân mặc áo bào màu đen vung tay lên, khí thế ép người nói.
Phương Lâm hừ lạnh một tiếng, thân hình hắn thoáng động giống như quỷ mỵ, vọt tới trước mặt lão nhân, một quyền mạnh mẽ vô cùng lao thẳng đến mặt của lão nhân này.
Một quyền này cực nhanh, khiến cho lão nhân mặc áo bào màu đen này phải giật mình kinh ngạc, hắn đã nhận thấy được Phương Lâm là cảnh giới Địa Nguyên cửu trọng, vẫn chưa để ý tới Phương Lâm, chỉ có điều Phương Lâm vừa ra tay, lại khiến cho hắn hoàn toàn chấn động kinh ngạc.
Lão nhân mặc áo bào màu đen lập tức vung bàn tay lên đón đỡ, trong lúc vội vàng hắn cũng khó có thể phát huy ra được bao nhiêu lực lượng, quyền chưởng vừa va chạm, lão nhân mặc áo bào màu đen rên rỉ một tiếng, thân hình liên tục lùi về phía sau.
Phương Lâm được thế không tha người, dưới chân hắn thi triển ra Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, toàn thân lúc phía trước lúc ở phía sau, thỉnh thoảng còn ra tay từ hai bên, nắm đấm giống như hạt mưa rơi xuống, khiến cho lão nhân mặc áo bào màu đen nhất thời khổ không thể nói hết.
- Tiểu tử này lại có thể có thực lực võ đạo cường hãn như vậy!
Trong lòng lão nhân áo bào màu đen vô cùng kinh ngạc, hắn chỉ biết Phương Lâm có thiên phú giống như yêu nghiệt ở trên phương diện đan đạo, không nghĩ tới ở phương diện võ đạo, thực lực của Phương Lâm cũng hoàn toàn không kém.
Bản thân quá sơ suất, lại có thể hoàn toàn rơi vào hạ phong, luôn bị Phương Lâm áp chế, điều này làm cho lão nhân mặc áo bào màu đen có phần mất mặt.
Tốt xấu gì hắn cũng là do ý chí của Đan Cực tháp hóa thân, đã từng chứng kiến qua không biết bao nhiêu thiên tài tuấn kiệt, hôm nay hắn lại bị một tiểu bối đánh ép, đây quả thực là một chuyện nực cười.
Ngay lập tức, lão nhân mặc áo bào màu đen cũng nổi giận, hắn cứng rắn nhận của Phương Lâm hai quyền, trong giây lát một tay của hắn thò ra, giống như con rắn độc đầy xảo quyệt, lao thẳng đến trái tim của Phương Lâm.
Phương Lâm nhất thời kinh sợ, lão nhân này cuối cùng đã muốn phản kích, hơn nữa vừa ra tay lại mãnh liệt như vậy.
Phương Lâm không dám khinh thường, một cước đá vào vào bàn tya của lão già.
Lần này, Phương Lâm lập tức cảm giác xương đùi dường như muốn gãy ra, vô cùng đau đớn.
- Tiểu bối, ngươi quá đắc ý!
Lão nhân mặc áo bào màu đen nắm lấy cơ hội, thốt ra một tiếng, đồng thời hai tay một trái một phải trực tiếp công kích vào bên thắt lưng của Phương Lâm.
- Lão nhân này thực sự đủ thâm độc!
Trong lòng Phương Lâm thầm mắng, chân thi triển Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp lập tức lui về phía sau, tránh dây dưa cùng lão nhân áo bào đen này.
Lão nhân mặc áo bào màu đen cũng giống như Phương Lâm vừa rồi, nhìn thấy Phương Lâm lui lại, giống như giòi bám trên mu bàn chân không ngừng đuổi theo, không ngừng áp dụng công kích mạnh mẽ.
Phương Lâm dựa vào Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, mới miễn cưỡng có thể đấu lại được cùng lão nhân.
- Tiền bối, ngài đáng lẽ phải áp chế cảnh giới đánh với ta một trận!
Phương Lâm vừa chống đỡ, vừa hét lớn.
Lão nhân mặc áo bào màu đen cười lạnh:
- Ta là thực lực Địa Nguyên cửu trọng!
Phương Lâm trợn mắt, cái này gọi là thực lực Địa Nguyên cửu trọng sao? Ta thấy cũng không kém hơn cao thủ cảnh giới Thiên Nguyên là bao nhiêu.
Ngay lập tức, Phương Lâm vỗ một cái vào túi Cửu Cung, lấy ra gậy xương lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.