Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 406: Tin tưởng vào mắt mình




Lão nhân mặc trang phục màu trắng nhìn Phương Lâm có phần cổ quái, nói:
- Ngươi thật sự muốn đi tới tầng thứ hai sao?
Phương Lâm nghi ngờ nói:
- Không phải nói các tầng đều mở sao? Lẽ nào ta không thể đi lên tầng thứ hai?
Lão nhân mặc trang phục màu trắng lắc đầu nói:
- Tất nhiên, mỗi một tầng của Đan Cực tháp đều mở, chỉ là không phải ai cũng có thể đi lên tầng cao hơn, cần phải tiến hành một lần thử thách, khiến cho Đan Cực tháp thừa nhận ngươi tư cách có tiến vào tầng thứ hai, mà một khi thử thách thất bại, ngươi sẽ bị trực tiếp đưa ra khỏi Đan Cực tháp, không thể đi vào nữa.
Phương Lâm nghe vậy, khóe miệng cong lên có vài phần xem thường:
- Vậy còn nói là mở ra sao? Còn không phải là thông qua thử thách mới có thể đi tới tầng cao hơn sao, cái đó có khác gì không mở đâu?
Lão nhân mặc trang phục màu trắng nhíu mày:
- Tất nhiên là có khác nhau, nếu không mở ra, ngươi ngay cả cơ hội tiến hành thử thách cũng không có, lúc này, chí ít ngươi có thể thông qua thử thách tiến vào tầng cao hơn.
Phương Lâm không nói vô nghĩa với lão nhân mặc trang phục màu trắng, mà trực tiếp hỏi:
- Vậy ta phải tiến hành thử thách gì?
Lão nhân mặc trang phục màu trắng liếc mắt nhìn hắn:
- Ngươi chuẩn bị xong, ta lại cho ngươi tiến hành thử thách.
Phương Lâm nắm Thi Nhân Sâm nghìn năm lên, không nói lời nào đã nhét nó vào bên trong túi Cửu Cung, sau đó hắn nói với lão nhân mặc trang phục màu trắng:
- Ta chuẩn bị xong, hiện tại bắt đầu đi.
Triệu Thần Không cũng nghe được lời hai người nói chuyện, biết được Phương Lâm muốn tiến hành thử thách trước khi đi tới tầng thứ hai, trên mặt hắn hoàn toàn không có dao động, chỉ có điều trong lòng hắn ước gì Phương Lâm thử thách thất bại, sau đó trực tiếp rời khỏi Đan Cực tháp.
Nhưng vừa nghĩ tới Phương Lâm cũng sẽ tiếp nhận thử thách để đi tới tầng thứ hai, mình lại còn ở nơi này từ từ tìm hiểu tấm bia đá, vừa so sánh như vậy, Triệu Thần Không lập tức cảm thấy mình quá yếu.
Lão nhân mặc trang phục màu trắng vung tay lên, Phương Lâm lại lập tức biến mất ở trong điện cổ bia đá này.
Phương Lâm chỉ cảm thấy cảm thấy mắt mình hoa mắt, lập tức đi tới trong một chỗ đại điện trống trải, yên tĩnh. Ngoại trừ bản thân hắn ra, không có người thứ hai, ngay cả lão nhân mặc trang phục màu trắng này cũng không có xuất hiện.
- Này, lão gia tử mau ra đây đi, đây là địa phương nào? Có thử thách gì không?
Phương Lâm lớn tiếng hỏi.
Chỉ có điều lão nhân mặc trang phục màu trắng vẫn chưa xuất hiện, một lát sau, một lò luyện đan đặc biệt bình thường xuất hiện ở trước người của Phương Lâm.
Phương Lâm nghi ngờ, đưa tay ra sờ thử, lại phát hiện đó chỉ là ảo ảnh.
- Làm cái trò gì vậy?
Phương Lâm nói thầm, hắn cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, lui về phía sau mấy bước.
Chỉ thấy sau khi lò luyện đan này xuất hiện, lại có một luyện đan sư không nhìn thấy rõ khuôn mặt nổi lên, đương nhiên giống như lò luyện đan này, luyện đan sư này cũng là hư ảo.
Lúc này, luyện đan sư kia đốt lên ngọn lửa, từng gốc dược liệu được tập trung vào trong lò luyện đan, bắt đầu luyện đan.
Phương Lâm đứng ở bên cạnh, cau mày nhìn tất cả những điều này, càng nhìn càng cảm thấy cổ quái.
Mỗi một trình tự của luyện đan sư này đều có quy có củ, hoàn toàn không sai lầm nào, nhưng Phương Lâm vẫn cảm thấy không đúng ở chỗ nào đó.
Bất tri bất giác, quá trình luyện đan đã kết thúc, nhưng vào lúc này, bên trong lò luyện đan này phát ra một tiếng động khẽ, ngay sau đó có một làn khói đen bốc lên.
Luyện đan, thất bại.
Hình ảnh đến đây cũng biến mất, Phương Lâm nhíu mày, vẫn đang hồi tưởng lại tất cả những gì vừa nhìn thấy.
- Có thể nhìn ra cái gì không?
Đúng lúc này, một giọng nói giống như hư ảo xuất hiện, đó chính là một lão nhân mặc trường bào màu xanh, gương mặt hiền lành, tươi cười nhìn Phương Lâm.
Lão nhân áo bào xanh này có cảm giác hoàn toàn khác với lão nhân áo trắng, lão nhân áo màu trắng có vẻ đáng khinh giống như con buôn, lão nhân áo xanh này, lại có phần mờ ảo xuất trần giống, như một luyện đan sư lòng tập trung vào đan đạo, trong lòng hoàn toàn không suy nghĩ tới bất kỳ chuyện gì khác.
Phương Lâm hành lẽ với lão nhân áo bào xanh.
- Ngươi là luyện đan sư có thiên phú nhất ta từng gặp. Vừa rồi ngươi có thể nhìn ra được vấn đề gì không?
Lão nhân áo bào xanh tiếp tục hỏi, đôi mắt hắn nhìn Phương Lâm, đang mong đợi trả lời Phương Lâm.
Phương Lâm im lặng, suy nghĩ một lát, mới mở miệng:
- Không có bất kỳ vấn đề gì.
Lão nhân áo bào xanh nghe vậy, trong mắt có một chút ngạc nhiên:
- Vì sao không có vấn đề? Vừa rồi rõ ràng luyện đan thất bại.
Phương Lâm lắc đầu:
- Luyện đan thất bại chỉ là một kết quả, nhưng trong quá trình, quả thật không có bất kỳ vấn đề gì.
- Nếu ngươi cảm thấy không có vấn đề, vậy vì sao việc luyện đan lại thất bại? Nếu như không có vấn đề, lại không nên thất bại mới đúng.
Lão nhân áo bào xanh truy hỏi, trong mắt càng sáng hơn.
Phương Lâm cười:
- Quá trình luyện đan trong hình ảnh kia quả thật hoàn toàn không có một chút vấn đề nào, sở dĩ sẽ thất bại, lại phải hỏi tiền bối ngài.
Lão nhân áo bào xanh cười ha ha, vỗ nhẹ vào vai của Phương Lâm, chỉ có điều lão nhân áo bào xanh này cũng không phải thực thể, mà thân thể hư ảo, bởi vậy bàn tay xuyên qua đầu vai của Phương Lâm.
- Ngươi quả nhiên không giống người thường, có thể tin tưởng vào mắt mình, không bởi vì lời ta nói mà gạt mình.
Lão nhân áo bào xanh đầy tán thưởng nói.
Phương Lâm mỉm cười, có vẻ không kiêu ngạo không siểm nịnh, trên thực tế hắn thật sự không có bị lừa gạt, thân là Đan Tôn, hắn tin tưởng vào phán đoán của mình, càng tin tưởng vào mắt mình.
- Chỉ có điều, thử thách không chỉ có như vậy, ngươi còn muốn tiếp tục không?
Lão nhân áo bào xanh nghiền ngẫm nói.
Phương Lâm gật đầu:
- Tất nhiên phải tiếp tục.
- Được!
Lão nhân áo bào xanh nói, hắn lập tức vung tay lên, trước người của Phương Lâm lại có hình ảnh hư ảo xuất hiện.
Lần này, Phương Lâm nhìn thấy được một cảnh tượng khiến cho hắn vô cùng chấn động.
Một cái lò luyện đan cực lớn, bên trong có lửa lớn đang thiêu đốt, rất nhiều thiên tài địa bảo được bỏ vào trong.
Chỉ có điều đúng lúc này, luyện đan sư không thấy rõ khuôn mặt này phóng người nhảy lên, chui vào đến trong lò luyện đan, theo ngọn lửa biến thành tro tàn.
Ngay sau đó, bên trong lò luyện đan có ánh sáng màu vàng điên cuồng phun ra, một viên đan dược chậm rãi bay ra.
Đan dược luyện thành!
Hình ảnh theo đó biến mất, thần sắc Phương Lâm khó coi, có vẻ nghiêm trọng.
Lão nhân áo bào xanh mở miệng hỏi:
- Ngươi cảm thấy luyện đan như vậy là đúng hay sai?
Phương Lâm ngẩng đầu, không có chút do dự nào, trực tiếp nói:
- Tất nhiên là đối.
Lão nhân áo bào xanh nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ thất vọng.
Phương Lâm tất nhiên nhận thấy được, chỉ có điều hắn không có để ý, tiếp tục nói:
- Lấy thân luyện đan, điều này vẫn là cấm kỵ, nhưng không phải không tồn tại. Có vài đan dược vô cùng quỷ dị cần luyện đan sư lấy thân luyện đan, hơn nữa trong đan đạo, vạn vật trong thiên địa đều có thể làm dược, người tuy là linh của vạn vật, đã ở trong vạn vật trong thiên địa, tuy rằng tàn nhẫn, nhưng phù hợp pháp tắc thiên địa.
Lão nhân áo bào xanh có chút hoảng sợ nhìn Phương Lâm, hắn không có nghĩ tới, Phương Lâm lại có cách nhìn sâu sắc như thế, thậm chí khiến cho hắn không có cách nào phản bác.
Thân là Đan Tôn, lý giải của Phương Lâm đối với đan đạo đã sớm vượt qua bất kỳ luyện đan sư nào, không người nào có thể so sánh với hắn.
Lấy thân luyện đan nhìn như tàn nhẫn, nhưng có đạo lý và ý nghĩa tồn tại của nó, chỉ là phần lớn mọi người khó có thể tiếp nhận mà thôi.
Như trước đời, Phương Lâm chế luyện Sinh Tử Luân Hồi đan này, chính là đánh cược tính mạng của mình, thành công lại có thể siêu thoát sinh tử, không vào luân hồi.
Hơn nữa, từ xưa tới nay, người lấy thân luyện đan cũng không phải là số ít, thật sự có thể làm đến bước này, đều là luyện đan sư đặt tất cả ở trên đan đạo, thật sự đáng được kính trọng.
- Ngươi rất đặc biệt! So với bất kỳ thiên tài nào ta từng gặp, còn muốn đặc biệt hơn!
Lão nhân áo bào xanh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.