- Tị Độc đan không thành vấn đề. Năm ngày sau sư huynh tới lấy là được. Chỉ có điều hai viên Nội Kình đan này, sư huynh tính lấy cái gì đổi? Sư đệ ta nói rõ trước, Nội Kình đan này lại là đan dược nhất phẩm phẩm chất trung đẳng, giá trị rất đắt.
Phương Lâm cười như không cười nói. Hắn lấy ra hai viên Nội Kình đan, ở trong tay cân nhắc.
Trương Văn cười, vỗ nhẹ vào túi Cửu Cung, lấy ra một miếng da thú màu trắng.
- Sư đệ xem thử đi. Thứ này chắc hẳn có thể đổi được Nội Kình đan của sư đệ.
Trương Văn nói.
Phương Lâm mở tấm da thú ra, chỉ thấy bên trong tấm da thú bọc lấy một viên hạt châu màu đen, có kích thước bằng nắm tay của đứa trẻ sơ sinh.
Ánh mắt Phương Lâm chợt chăm chú, nhỏ giọng nói:
- Nội đan của yêu thú?
Trương Văn gật đầu, nói:
- Sư đệ có nhãn lực tốt. Đây chính là nội đan của yêu thú, hơn nữa còn là yêu đan của yêu thú nhất biến, giá trị sẽ không thấp hơn đan dược nhất phẩm.
Phương Lâm nghe vậy, cầm yêu đan màu đen này ở trong tay ngửi. Hắn nhíu mày, liền lập tức thoải mái.
- Nội đan của Hổ yêu, nhất biến cửu trọng.
Phương Lâm nói.
Trên mặt Trương Văn nhất thời lộ vẻ khiếp sợ. Phương Lâm này chỉ ngửi một cái, lại nói ra lai lịch phẩm chất của viên nội đan yêu thú này. Trương Văn còn tính xem như là chuyện kỳ lạ giới thiệu một hồi, hiện tại đã hoàn toàn không cần thiết.
Trương Văn cảm thấy cổ quái nhìn Phương Lâm, nói:
- Phương sư đệ quả nhiên có tầm mắt hơn người. Viên nội đan này của ta quả thật đến từ một con Hổ yêu nhất biến cửu trọng. Đáng tiếc Hổ yêu này không có lại tiến thêm một bước, nếu không có thể nhận được một viên nội đan nhất biến thập trọng.
Dã thú là thiên địa tạo hóa, nuốt tinh hoa của vạn vật lại hóa thành yêu, tự xưng là thánh, nhân tộc gọi là yêu.
Yêu thú có cửu biến, nhất biến yếu nhất, cửu biến mạnh nhất.
Yêu thú nhất biến tương đương với võ giả cảnh giới Nhân Nguyên.
Nhưng bởi vì yêu thú là thiên địa tạo hóa, có nhiều truyền thừa thiên phú huyết mạch, vì vậy võ giả cùng giai, ít có người nào có thể đối đầu cùng yêu thú.
Yêu thú nhất biến cửu trọng, gần như có thể quét ngang tất cả võ giả Nhân Nguyên. Bởi vậy nội đan của yêu thú nhất biến cửu trọng này, giá trị vô cùng đắt đỏ, tương đương với đan dược nhất phẩm.
Phương Lâm ngược lại rất hài lòng về viên nội đan của Hổ yêu này. Yêu đan có rất nhiều tác dụng. Tuy rằng võ giả không thể dùng, nhưng lại có thể luyện đan.
Hơn nữa cho dù không luyện đan, sau khi yêu khí trong nội đan được hóa giải, cũng có thể trực tiếp dùng, khiến cho cảnh giới của võ giả tăng lên rất nhanh.
Chỉ có điều từ xưa tới nay, không có bao nhiêu võ giả sẽ làm loại chuyện này. Dù sao người và yêu khác biệt, cho dù hóa giải yêu khí, yêu đan trước sau sẽ ẩn chứa một phần lực lượng của yêu.
Đã từng có võ giả khát vọng lực lượng cường đại, không ngừng cắn nuốt yêu đan, cuối cùng trở thành yêu thú, làm hại một thời.
Hơn nữa, trực tiếp dùng yêu đan thật sự quá lãng phí. Nếu như chế luyện lực lượng ẩn chứa bên trong yêu đan thành đan dược, đủ để cho tác dụng của yêu đan được thể hiện hoàn toàn ra, so với dùng trực tiếp sẽ có lợi hơn rất nhiều.
- Thế nào Phương sư đệ? Có hài lòng về viên nội đan của Hổ yêu này không?
Trương Văn thấy Phương Lâm không nói lời nào, vì vậy hỏi.
Phương Lâm nói:
- Yêu đan, ta tất nhiên thoả mãn. Nhưng chỉ có một viên, sư huynh muốn đổi lấy hai viên Nội Kình đan của ta, sợ rằng không đủ.
Trương Văn sửng sốt, lập tức bất mãn nói:
- Phương sư đệ, một viên nội đan của Hổ yêu đổi hai viên Nội Kình đan của ngươi, còn chưa đủ sao?
Phương Lâm lắc đầu. Ở đây thực sự là không đủ. Giá trị của đan dược nhất phẩm tương ứng với nội đan của yêu thú nhất biến cửu trọng, nhiều lắm là đổi lấy một viên Nội Kình đan.
- Trương sư huynh, Nội Kình đan là đan dược nhất phẩm. Sư huynh chỉ có một viên nội đan của yêu thú, chỉ có thể đổi được một viên.
Phương Lâm nói. Đối với điểm này, hắn rất kiên trì.
Trương Văn có phần bất đắc dĩ. Hắn do dự một chút, lại lấy ra một gốc thảo dược.
- Lại thêm cái này nữa, có được không?
Trương Văn có phần đau lòng nói.
Phương Lâm nhìn thấy dược liệu này, nhất thời mỉm cười. Tuy rằng dược liệu này không phải dược liệu quý trọng gì, nhưng tốt ở chỗ đủ năm. Có câu vật lâu năm tất quý. Giá trị của dược liệu này cũng miễn cưỡng tương đương với một viên đan dược nhất phẩm.
- Đã như vậy, hai viên Nội Kình đan này chính là của Trương sư huynh.
Phương Lâm nói, giao hai viên Nội Kình đan vào trong tay Trương Văn.
Trương Văn cũng đưa gốc dược liệu này cho Phương Lâm, lúc này mới thận trọng nhận Nội Kình đan, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn.
- Ở Võ Tông và các vị sư huynh sư đệ bên kia, Trương sư huynh cần phải nhắc về ta nhiều hơn đấy.
Phương Lâm cười nói không rõ ràng.
Trương Văn lại không ngốc, tất nhiên hiểu rõ ý trong lời nói của Phương Lâm, cũng cười nói:
- Đây là tất nhiên. Phương sư đệ cứ yên tâm.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Trương Văn liền cáo từ.
Phương Lâm bán được hai viên Nội Kình đan, tâm tình rất tốt. Sau khi xử lý xong tất cả dược liệu trong viện, hắn liền đi một chuyến tới chỗ của Hứa Sơn Cao, lấy dược liệu chế luyện Tị Độc đan trở về.
Hắn tốn thời gian hai ngày lại chế luyện ra Tị Độc đan. Bởi vì Tị Độc đan không phải là đan dược nhất phẩm, cho nên chế luyện không khó. Tổng cộng chế luyện được mười hai viên, đều đạt tới phẩm chất thượng đẳng.
Nhìn một lò mười hai viên Tị Độc đan phẩm chất thượng đẳng, Phương Lâm cười cực kỳ rạng rỡ. Một lò Tị Độc đan này nhất định sẽ khiến cho Trương Văn đặc biệt hài lòng.
Buổi trưa ngày thứ năm, Trương Văn tới. Nhìn thấy mười hai viên Tị Độc đan phẩm chất thượng đẳng này, hắn cười ha hả.
Cuối cùng Trương Văn lại dùng một viên nội đan Hùng yêu, đổi lấy mười hai viên Tị Độc đan thượng đẳng này.
Tị Độc đan chỉ là đan dược không nhập lưu, sử dụng một viên nội đan Hùng yêu để đổi, tất nhiên là đủ. Nếu như có ít hơn, Phương Lâm vẫn buôn bán lời được một ít.
Sau đó lại lần lượt có đệ tử chính thức của Võ tông đến đây nhờ Phương Lâm luyện đan. Phương Lâm lại nhân cơ hội bán ra sáu viên Nội Kình đan còn lại. Trong lúc nhất thời, hắn đổi được không ít thứ tốt. túi Cửu Cung vốn trống rỗng, nhất thời lại trở nên phong phú.
Dưới sự truyền bá của Trương Văn và các đệ tử Võ tông, gần như mọi người ở Võ Tông đều biết tới danh tiếng của Phương Lâm.
Rất nhiều người tìm đến Phương Lâm nhờ luyện đan. Nhưng Phương Lâm cũng không quá cấp bách, mà bảo những đệ tử Võ tông kia kiên trì chờ. Sau khi mình đi đến Đan Lâm viện nghe giảng một tháng, sẽ hoàn thành những nhờ cậy này.
Những đệ tử Võ tông đó cũng không cảm thấy có vấn đề gì. Phương Lâm vốn có đãi ngộ trong một năm tùy ý học tập ở Đan Lâm viện. Đây là điều ai cũng biết. Cũng không có người nào cho rằng Phương Lâm cố ý kéo dài thời gian.
Phương Lâm thật sự tính đi Đan Lâm viện học tập một chút. Chỉ có điều cũng không phải là học tập thật sự, mà là muốn tránh tai mắt của Đan các.
Phương Lâm hiểu rất rõ ràng, nếu như mình luyện đan cho đệ tử Võ tông quá mức chăm chỉ, lại thêm nhiều người nhiều miệng, Đan các rất có khả năng sẽ nhận thấy được điều gì đó.
Đi Đan Lâm viện trốn một tháng, khiến cho ánh mắt của Đan các tạm thời không có cách nào chú ý tới mình.
Hơn nữa Phương Lâm cũng muốn xem thử bên trong Đan Lâm viện rốt cuộc như thế nào. Dù sao nhiều đệ tử chính thức như vậy đều khát vọng tiến vào Đan Lâm viện học tập, mình cũng không thể một lần cũng không đi. Điều này cũng thật không thể tưởng tượng nổi.
Đầu tháng, Phương Lâm liền cùng các đệ tử chính thức khác, đi tới trong Đan Lâm viện.
Đệ tử chính thức mỗi tháng đều có cơ hội tiến vào Đan Lâm viện học tập. Đối với mỗi một đệ tử chính thức mà nói, tuy chỉ là ba ngày nhưng cũng đủ trân quý.
Bởi vậy, mỗi một tháng có cơ hội tiến vào Đan Lâm viện, những đệ tử chính thức tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Đây vẫn là lần đầu tiên Phương Lâm đi tới Đan Lâm viện, bởi vậy đối với mọi thứ đều có vẻ hết sức tò mò. Hắn hết nhìn bên trái lại nhìn bên phải, ở trong rất nhiều đệ tử chính thức có vẻ cực kỳ đặc biệt.