Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 346: Đá thử vàng




Ở phía nam của đan đàn có một mảnh quảng trường trống trải, ở trên quảng trường này có một khối tinh thạch trong suốt lấp lánh, đứng sừng sững, có kích thước chừng hai người, hình dạng cũng không theo quy tắc nào, nhưng toàn thân hiện ra hình trụ.
Xung quanh khối tinh thạch này có bốn chấp sự Đan Minh chịu trách nhiệm trông coi, tuy rằng không ngăn cấm người rảnh rỗi tới gần, nhưng cấm tùy ý chạm đến khối tinh thạch cao lớn này.
Đá này có tên là đá thử vàng, tên cũng giống như ý nghĩa, thông qua khối đá lớn này, có thể thử ra ai là vàng chân chính.
Đương nhiên, cái vàng này không phải chỉ là loại vàng trắng trong phàm trần thế tục, mà là luyện đan sư có thiên phú.
Khối đá thử vàng này có thể thử ra thiên phú của luyện đan sư cao tới mức nào, vô cùng tinh chuẩn, bình thường được Đan Minh dùng để kiểm nghiệm thiên phú của luyện đan sư.
Chỉ có điều đá này cực kỳ hiếm thấy, trong phạm vi toàn bộ hạ tam quốc, chỉ có Hắc Đỉnh thành nơi này có một khối, cho dù là ở trong hoàng đô của ba nước cũng không có.
Lúc này, trên quảng trường có một nhóm người đi tới. Tất cả đều là người trẻ tuổi, nữ có nam có.
Nói chính xác là ba nhóm người, bởi vì giữa bọn họ đều cách nhau một khoảng cách, hiển nhiên có sự phòng bị lẫn nhau.
Ba nhóm người này tất nhiên là các luyện đan sư trẻ tuổi đến từ ba nước.
- Nào, đó chính là chỗ ta muốn nói tới.
Triệu Thần Không chỉ vào đá thử vàng phía trước cách đó không xa, quay về phía các luyện đan sư trẻ tuổi của Mạnh quốc và Càn quốc nói, khóe miệng mang theo vài phần nghiền ngẫm.
Nghe được là đá thử vàng, có người lộ vẻ kinh ngạc, nhiều người khác lại hiện ra vẻ nghi ngờ.
Trên mặt Phương Lâm hoàn toàn không có vẻ nghi hoặc, thời điểm hắn nhìn thấy được đá thử vàng này, hắn đã biết Triệu Thần Không muốn làm cái gì.
Trên thực tế, Phương Lâm nhận được đá thử vàng, loại vật này ở thời điểm hắn kiếp trước, Đan Thánh cung khắp nơi đều có thể nhìn thấy được, gần như đều bị coi như là trang trang trí.
- Còn đây là đá thử vàng, có thể kiểm nghiệm ra tư chất cao thấp của luyện đan sư thiên phú, ngoại trừ Hắc Đỉnh thành, cũng chỉ có trung tam quốc mới có.
Triệu Thần Không nói.
Mọi người nghe vậy, đều hiểu rõ, hóa ra đây chính là đá thử vàng theo lời đồn đại.
- Triệu Thần Không, ngươi dẫn chúng ta tới nơi này, chẳng lẽ là muốn cho chúng ta đi kiểm nghiệm thiên phú luyện đan của mỗi người sao?
Một người thanh niên của Mạnh quốc hỏi.
Triệu Thần Không gật đầu, cười nói:
- Nếu mọi người đều tới tham gia đại hội luyện đan sư, ta nghĩ thiên phú cũng sẽ không thấp, chỉ có điều thiên phú của bản thân chúng ta rốt cuộc là đạt được một trình độ thế nào, chúng ta đều không quá rõ ràng. Lúc này có đá thử vàng ở đây, chúng ta tất nhiên phải tới kiểm nghiệm một chút.
Đám người Mạnh quốc và Càn quốc đưa mắt nhìn nhau, Triệu Thần Không này dẫn bọn họ tới nơi này, sợ không phải đơn giản là muốn kiểm nghiệm một chút thiên phú của mỗi người như vậy.
Ngay lập tức, Lý Kiến Long bình tĩnh nói:
- Có cần thiết phải làm như vậy sao?
Triệu Thần Không về phía Càn quốc mọi người liếc mắt nhìn qua:
- Lẽ nào các ngươi không muốn biết, thiên phú của mình cao tới mức nào sao? Hay nói, các ngươi sợ phải biết?
Lời này vừa nói ra, mấy người Càn quốc đều nhíu mày. Triệu Thần Không nói lời này, ý tứ chính là rất rõ ràng, đang châm chọc bọn họ.
- Chỉ có điều, nếu như người của Càn quốc các ngươi sợ, vậy đứng ở một bên nhìn là được.
- Ha hả, ngay cả nhìn thẳng vào thiên phú của mình cũng làm không được, còn luyện đan gì, về nhà trồng trọt đi.
- Đoán chừng là bọn họ biết thiên phú của mình quá thấp, không muốn mất mặt xấu hổ mà thôi.
...
Mấy người Vân quốc lập tức trắng trợn trào cười rộ lên, hoàn toàn không có chắc hẳn cái gì, mỗi câu mỗi lời đều làm cho mấy người Càn quốc vô cùng tức giận.
Tô Tiểu Đồng ngây thơ đứng ở nơi đó, ngược lại không có gì tức giận, hình như vẫn cố gắng nhớ lại mấy người bên cạnh mình tên gọi là gì.
Triệu Thần Không không nhìn thần sắc tức giận của mấy người Càn quốc, ngược lại nhìn về phía Mạnh quốc, nhất là nhìn người thanh niên tóc bạc này.
- Người của Càn quốc không dám, Mạnh quốc các ngươi, cũng sẽ không đến mức không can đảm như vậy chứ?
Triệu Thần Không cười nhạt nói.
Người thanh niên tóc bạc hừ lạnh một tiếng:
- Có gì không dám?
Nói xong, hắn đi về phía trước đá thử vàng này.
Triệu Thần Không cười một tiếng, cũng nói mấy người Vân quốc đi theo.
Về phần đám người Phương Lâm đứng ở nơi đó lại có vẻ cực kỳ xấu hổ. Mạnh quốc người ta cũng dám đi kiểm nghiệm thiên phú, Càn quốc bọn họ làm sao có thể bị người coi thường?
Ngay lập tức, mấy người cũng nghẹn một hơi thở, đi về phía đá thử vàng.
Bốn chấp sự Đan Minh trông coi đá thử vàng ngăn cản người thanh niên tóc bạc này, nói:
- Nếu muốn sử dụng đá thử vàng, cần báo cáo về phía trưởng lão.
Người thanh niên tóc bạclạnh lùng nói:
- Vậy ngươi có thể báo cáo bây giờ.
Bốn chấp sự đều lộ ra vẻ mặt giận dữ, người thanh niên tóc bạc này nói cũng thật đáng giận. Rõ ràng chỉ là vãn bối, lại không có lễ phép như vậy.
Chỉ có điều bốn người này cũng hiểu rõ, những người thanh niên nam nữ đến từ thiên tài hạ tam quốc, có chút cao ngạo là không thể tránh được, hơn nữa đá thử vàng này cũng không phải vật cấm kỵ gì, cái gọi là báo cáo, cũng chỉ là hình thức mà thôi.
Chấp sự này lấy ra ngọc giản đưa tin, vội vàng nói một câu, lập tức lui qua một bên, ra hiệu cho người thanh niên tóc bạc có thể sử dụng đá thử vàng này.
Người thanh niên tóc bạc không nói một lời, đi tới trước đá thử vàng, trên đá thử vàng này trong suốt lấp lánh, đó là chiếu rọi ra khuôn mặt của người thiếu niên tóc bạc.
- Đặt bàn tay ở phía trên, yên lặng chờ một lát là được.
Triệu Thần Không ở cách đó không xa nói.
Người thanh niên tóc bạc theo lời hắn nói, đặt một tay ở trên đá thử vàng.
Lúc này, xung quanh có không ít người đều xúm lại qua, vẫn có rất nhiều luyện đan sư vốn lại ở bên trong Hắc Đỉnh thành đều có vẻ hiếu kỳ nhìn về phía bên này.
Oong!!!
Một lát sau, trên đá thử vàng này đột nhiên sáng lên ánh sáng, hơn nữa thoáng cái trở nên vô cùng chói mắt.
Ánh sáng cường thịnh, đứng gần quá, hoàn toàn bị ánh sáng chiếu xuống đến mức không mở mắt nổi, nhưng người thanh niên tóc bạc đứng ở trước đá thử vàng, lại hoàn toàn không ảnh hưởng chút nào.
- Tia sáng này nồng đậm như vậy, lại là một vị thiên tài đan đạo!
- Hơn nữa không phải là thiên tài tầm thường, thuộc về loại ngàn dặm mới tìm được một người.
- Đây là thiên tài nhà nào vậy?
...
Ánh sáng lập lòe, xông thẳng tới chân trời, đứng bất kỳ chỗ nào ở Hắc Đỉnh thành, chỉ cần ngẩng đầu đều có thể nhìn ra được.
Động tĩnh như vậy, tất nhiên là kinh động tới đám người Gia Cát Thương, chỉ có điều bọn họ đều không hiện thân, chỉ xuất hiện ở trên một tòa lầu các cách quảng trường không xa, lặng lẽ quan tâm.
- Người này mặc dù là đan độc sư, nhưng thiên phú kinh người.
Trần Mộc đứng ở bên cạnh Gia Cát Thương, thở dài nói.
Lục Vô Vi bĩu môi, rất muốn phản bác, nhưng thấy được ánh sáng trên đá thử vàng này phóng ra, hắn cũng không có sức phản bác.
Ánh sáng như vậy, cho dù là hắn có cái nhìn rất phiến diện đối với đan độc sư, cũng không có cách nào phản bác gì.
Lão già đầu trọc, Tôn lão cùng với Cốc bà tử này đều đang ở trên lầu các, lúc này trên gương mặt tối tăm của Cốc bà tử này rõ ràng có vẻ đắc ý.
- Hừ, không ngờ nhãi con độc đan sư này, ngược lại là một thiên tài.
Nghiêm lão đầu trọc giọng điệu khó chịu nói.
Tô lão không nói gì, chỉ là thần sắc có phần nghiêm trọng.
- Chỉ có điều cũng không có gì. So với Triệu Thần Không của Đan Minh Vân quốc ra, vẫn kém một chút.
Nghiêm lão đầu trọc còn nói thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.