Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 30: Lư Cửu Hà




Phương Lâm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từ trong viện có một đám người đi tới. Đi phía trước chính là một người thanh niên mặc trường bào màu trắng, có một mái tóc ngắn, khuôn mặt tuấn lãng.
Phương Lâm vừa thấy trận thế này, đã biết thanh niên áo bào trắng này chắc là Lư Cửu Hà. Những người khác đều đi sau hắn một thân, biểu hiện sự tôn kính đối với người này.
Phương Lâm thấy được Khang Lộc đứng ở phía sau lưng Lư Cửu Hà, mặt không đổi sắc, chỉ có điều trong mắt lại có một sự giễu cợt.
Mấy người khác Phương Lâm cũng nhận ra. Đều là mấy người ngày đó thông qua sát hạch Đan Đồng trở thành đệ tử chính thức.
Phương Lâm hơi ôm quyền hướng về phía Lư Cửu Hà, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Vị này chắc hẳn là Lư sư huynh. Phương Lâm bái kiến Lư sư huynh.
Lư Cửu Hà mỉm cười, nói:
- Phương sư đệ quá khách khí. Mọi người đều là đệ tử chính thức, không cần giữ lễ tiết như vậy.
Lời tuy nói như vậy, nhưng Lư Cửu Hà lại vẻ mặt đương nhiên nhận Phương Lâm lễ.
Khang Lộc ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng nói:
- Phương sư đệ, chúng ta đều đến đông đủ, ngươi lại hết lần này tới lần khác tới muộn thế này, chẳng lẽ không để lời mời của Lư sư huynh vào mắt sao?
Mặt Phương Lâm mỉm cười, nói:
- Khang sư huynh có chỗ không biết. Sư đệ ta được Lư sư huynh mời, trong lòng vui mừng bất ngờ vạn phần, muốn đưa một phần quà gặp mặt cho Lư sư huynh. Nghĩ tới nghĩ lui, cho nên mới tới muộn. Mong rằng Lư sư huynh và các vị sư huynh thứ lỗi.
Thấy Phương Lâm nói như vậy, lời lẽ Khang Lộc chuẩn bị từ trước lại không có cách nào nói ra nữa, chỉ có thể oán hận liếc mắt nhìn Phương Lâm.
Trên mặt Lư Cửu Hà lộ ra vài phần kinh ngạc, nói:
- Phương sư đệ chuẩn bị quà gặp mặt cho ta?
Phương Lâm gật đầu, vỗ túi Cửu Cung, lấy ra một cái bình ngọc.
- Đây là ba viên Dưỡng Tức đan, là Chu trưởng lão đưa cho ta, ta dùng mấy viên, ba viên còn lại này liền đưa cho Lư sư huynh, mong rằng Lư sư huynh không ghét bỏ.
Phương Lâm nói.
Nghe vậy, trong mắt Lư Cửu Hà lóe lên vẻ vui mừng. Hắn đang muốn đưa tay tiếp nhận bình ngọc, lại cảm thấy nhận lấy trực tiếp như vậy không mấy thích hợp, lập tức từ chối nói:
- Phương sư đệ quá khách khí. Dưỡng Tức đan này là Chu trưởng lão đưa cho sư đệ, sư huynh ta cũng không thể nhận. Nếu không để cho Chu trưởng lão biết được, sợ là sẽ trách tội sư đệ và ta.
Mọi người nghe vậy, trong lòng đều mắng to Lư Cửu Hà dối trá. Dưỡng Tức đan này lại là đan dược nhất phẩm chân chính, Lư Cửu Hà ngươi sẽ không muốn sao?
Phương Lâm thoáng cái thu hồi Dưỡng Tức đan, thả lại bên trong túi Cửu Cung, lắc đầu thở dài nói:
- Ta cũng cảm thấy không quá thích hợp. Dù sao cũng là đan dược Chu trưởng lão đưa cho ta, cầm tới tặng người khó tránh khỏi có ý mượn hoa hiến phật. Nếu sư huynh không cần, vậy sư đệ ta liền chuẩn bị một món quà khác, ngày khác dâng lên.
Lư Cửu Hà ngây ngẩn cả người. Những người khác cũng sững sờ đứng tại chỗ, vẻ mặt kỳ quái nhìn Phương Lâm.
Lư Cửu Hà đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt nhất thời khó coi. Mặc dù hắn rất muốn giả vờ không quan tâm, nhưng lại căn bản không giả vờ nổi, phẫn nộ trong lòng hoàn toàn bộc lộ ở trong lời nói.
Lư Cửu Hà tức giận, hận không thể một đấm hung hăng nện ở trên mặt Phương Lâm. Ta rõ ràng chỉ là cố ý từ chối một chút, làm gì có chuyện không muốn? Có người nào tặng quà giống như ngươi không? Ngươi làm vậy không phải là đùa giỡn người khác sao?
Phương Lâm thấy vẻ mặt Lư Cửu Hà giống như ăn phải chuột chết, trong lòng thầm cười lạnh, lại giả vờ nghi ngờ nói:
- Lư sư huynh làm sao vậy? Có phải thân thể khó chịu hay không? Tuy rằng đệ tử Đan tông chúng ta thể chất không bằng những đệ tử Võ tông đó, nhưng phải chăm chỉ rèn luyện. Sư huynh rõ ràng là thiếu rèn luyện.
Lư Cửu Hà nghe thấy Phương Lâm nói lời này, nắm đấm âm thầm xiết chặt. Hắn sợ mình không nhịn được, một khắc sau nắm đấm lại nện ở trên mũi của Phương Lâm mất.
- Làm phiền sư đệ phải lo lắng rồi. Chúng ta vẫn nên tiến vào trong lại nói tiếp.
Lư Cửu Hà vô cùng miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói.
Phương Lâm gật đầu. Lư Cửu Hà vung ống tay áo, bước nhanh vào trong sân. Đám người Khang Lộc vội vàng đuổi theo. Phương Lâm tụt lại cuối cùng, không ai đi cùng hắn, mơ hồ bài xích Phương Lâm.
Phương Lâm cũng không để ý tới, cuối cùng đi vào trong viện Lư Cửu Hà.
Tiến vào sân, Phương Lâm ngắm nhìn bốn phía, nhất thời thấy nóng mắt.
“Đãi ngộ của đệ tử thượng đẳng đúng là khác hẳn. Viện kia của ta ở trong đệ tử hạ đẳng tính là lớn. Vừa so sánh với nơi đây, quả thực chính là nhà xí!”
Phương Lâm âm thầm chắt lưỡi, vô cùng hâm mộ Lư Cửu Hà có một viện lớn như vậy.
Viện của Lư Cửu Hà to lớn, gần như gấp năm lần viện của Phương Lâm. Trong viện trồng rất nhiều dược liệu. Phóng tầm mắt nhìn ra, giống như một dược viện loại nhỏ.
Nét mặt mấy người Phương Lâm, Khang Lộc ánh lên vẻ hâm mộ, nhưng chỉ là hâm mộ mà thôi. Địa vị khác nhau, đãi ngộ được hưởng tất nhiên cũng khác nhau. Không có khả năng chỉ là một đệ tử chính thức hạ đẳng lại nắm giữ đãi ngộ của cấp bậc thượng đẳng.
Ở giữa sân có xây một đình nghỉ mát. Bên trong đình có bàn đá ghế đá, có vẻ vô cùng lịch sự tao nhã tĩnh mịch.
Mọi người đi theo Lư Cửu Hà vào bên trong đình nghỉ mát, lần lượt ngồi xuống, Phương Lâm ngồi xuống cuối cùng, vừa lúc mặt đối mặt với Lư Cửu Hà.
Lư Cửu Hà nhìn mặt Phương Lâm lại tức giận không trút ra được. Trước đó, hắn nghe Khang Lộc nói tới Phương Lâm, bản thân còn không mấy lưu ý, cảm thấy chỉ là một đệ tử hạ đẳng mà thôi, lấy thân phận đệ tử thượng đẳng của mình còn không phải là tùy ý bóp nặn sao?
Nhưng khi gặp hắn mới phát hiện, Phương Lâm này quả nhiên giống như lời Khang Lộc nói, cực kỳ khó chơi. Vừa bắt đầu đã khiến Lư Cửu Hà phải chịu thiệt.
Tuy rằng không tổn thất gì, nhưng Lư Cửu Hà chung quy không có cách nào giữ được bình tĩnh ở trước mặt Phương Lâm.
Sau khi mọi người ngồi xuống liền bắt đầu nói chuyện phiếm. Duy nhất chỉ có Phương Lâm, dường như không được mọi người để mắt đến. Không ai chủ động nói chuyện với hắn, giống như Phương Lâm không tồn tại.
Phương Lâm cũng không để ý tới. Dù sao hắn tới nơi này chính là vì Bách Niên Chi, cũng không cần để ý tới những người qua lại gần gũi với Khang Lộc.
Hàn huyên một hồi, mọi người hữu ý vô tình quan sát Phương Lâm, phát hiện Phương Lâm ngồi ở chỗ đó hoàn toàn không có một chút không tự nhiên nào, trái lại say mê thưởng thức dược liệu trong viện.
Vẻ tươi cười trên mặt Lư Cửu Hà biến mất. Hắn chủ động mở miệng nói:
- Nghe nói Phương sư đệ lần này ở sát hạch Đan Đồng thu được đầy điểm xưa nay chưa từng có. Ta nghĩ hẳn sư đệ có thành tựu lớn đối với một đạo thảo mộc. Vậy không bằng sư huynh tới thi với sư đệ, thế nào?
Lời này vừa nói ra, Khang Lộc vội vàng tiếp lời nói:
- Đề nghị này của sư huynh rất tốt. Phương sư đệ trước đây lực ép chúng ta, giành được vị trí đứng đầu. Sư huynh đừng lấy ra một vài vấn đề đơn giản. Như vậy sẽ không làm khó được Phương sư đệ đâu.
Mấy người khác cũng đều mở miệng, trong lời nói vô cùng tán thưởng Phương Lâm, nhưng trên thực tế lại giấu diếm lời nói sắc bén, là đang nâng giết Phương Lâm mà thôi.
Phương Lâm không nói lời nào, lẳng lặng nhìn những người này biểu diễn.
Lư Cửu Hà gật đầu cười nói:
- Đã như vậy, sư huynh ta lại phải cổ gắng suy nghĩ một chút mới được. Bằng không Phương sư đệ quá dễ dàng trả lời được, vậy mặt mũi của sư huynh ta biết đặt ở chỗ nào?
Phương Lâm cuối cùng nói:
- Sư huynh cứ việc ra đề. Cái khác sư đệ ta làm không tốt, nhưng trên phương diện thảo mộc này ta biết được tương đối nhiều.
Lư Cửu Hà nghe vậy, trong lòng càng không thích Phương Lâm. Ngươi ở trước mặt đệ tử chính thức thượng đẳng ta đây còn ngông cuồng như thế? Đợi lát nữa để ngươi sẽ biết sự lợi hại của Lư Cửu Hà ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.