- Bái kiến thủ tọa!
Mọi người hành lễ. Mặc dù trong lòng Mạnh Vô Ưu và Mộc Yến tồn tại bất mãn đối với thủ tọa Đan tông, ngoài mặt vẫn phải cung kính.
Cổ Đạo Phong mỉm cười, khuôn mặt nho nhã có vẻ vô cùng thân thiện, nói:
- Hôm nay lại có tám vị đệ tử trẻ tuổi trở thành đệ tử chính thức, lại thêm bốn thánh hiển linh, thật sự là một chuyện lớn của Đan tông ta.
Lão nhân họ Chu tiến lên một bước, nói:
- Hồi bẩm thủ tọa, đám người lão phu may mắn không làm nhục sứ mạng, vì Đan tông ta khai quật ra được tám vị đệ tử tinh anh. Mong thủ tọa tặng lệnh bài thân phận cho bọn họ.
Cổ Đạo Phong khẽ gật đầu. Tám tấm ngọc bài thân phận đã được chuẩn bị từ lâu ở trên bàn bay ra, trôi lơ lửng ở trước thân tám người Phương Lâm.
Sau khi tám người tạ ơn, trịnh trọng đưa tay tiếp nhận ngọc bài.
Phương Lâm nhìn ngọc bài. Một mặt có khắc hai chữ Phương Lâm, mặt khác có khắc một lò luyện đan, lộ rõ thân phận của đệ tử chính thức của Đan tông.
Cất ngọc bài xong, mọi người chờ đợi Cổ Đạo Phong phát biểu. Dù sao hắn cũng là thủ tọa Đan tông, bao giờ cũng phải nói một vài lời xã giao.
Chỉ thấy Cổ Đạo Phong đứng dậy, dáng người cao ngất, lại thêm hình dáng nho nhã. Có thể tưởng tượng được lúc hắn còn trẻ tất nhiên là tuấn lãng bất phàm.
- Hôm nay bản tọa hết sức cao hứng. Tám người các ngươi đều là người xuất sắc nhất trong Đan Đồng, hôm nay trở thành đệ tử chính thức, cũng phải không ngừng cố gắng, không cho phép lười biếng. Nhất là Phương Lâm, ngươi là người đứng đầu sát hạch lần này, trả lời được hết ba trăm vấn đề, là người đứng đầu trong lịch sử của Đan tông ta. Bản tọa hết sức coi trọng tương lai của ngươi.
Cổ Đạo Phong mỉm cười nói.
Phương Lâm cúi đầu hành lễ:
- Cảm ơn thủ tọa tán thưởng.
Chỉ có điều trong lòng Phương Lâm lại hết sức xem thường. Những lời dễ nghe ai không biết nói? Phương Lâm lại hiểu rõ ràng, Cổ Đạo Phong này lại có vài phần chèn ép đối với mình. Sau này có trời mới biết Cổ Đạo Phong này sẽ tiếp tục chèn ép mình hay không.
Cổ Đạo Phong nhìn về phía Khang Lộc, gật đầu nói:
- Khang Lộc, ngươi cũng là thiên kiêu của Đan tông ta. Bản tọa trước đó có chút thưởng thức ngươi. Hôm nay ngươi trở thành đệ tử chính thức, bản tọa đặc biệt cho ngươi tư cách một tháng tùy ý ra vào Đan Lâm viện.
Nghe vậy, Khang Lộc nhất thời mừng rỡ, vội vàng ngàn ơn vạn tạ Cổ Đạo Phong.
Sắc mặt những người khác lại khó coi. Khang Lộc không phải là người đứng đầu trong sát hạch lần này, lại có phần thưởng như vậy. Bất kể như thế nào điều này đều lộ ra vài phần không mấy công bằng.
Phương Lâm còn tốt. Hắn có phần thưởng của danh hiệu đứng đầu, trong vòng một năm có thể tùy ý ra vào Đan Lâm viện. Nhưng Khang Lộc tính là chuyện gì? Cũng không phải là danh hiệu đứng đầu, cũng không phải là thân thích của Cổ Đạo Phong ngươi, tại sao lại vô duyên vô cớ có thể ở bên trong Đan Lâm viện nghe giảng bài một tháng?
Trong lòng mấy đệ tử khác nhất thời cũng hơi căm phẫn, nhưng chỉ có thể thầm đố kị oán giận trong lòng, không dám biểu hiện ở trên mặt.
- Phương Lâm, ngươi là người đứng đầu trong lần sát hạch này, trong vòng một năm có thể tùy ý ra vào Đan Lâm viện. Mặt khác bản tọa lại ban thưởng Kim Viêm đỉnh cho ngươi. Đây là từ Hỏa Sơn Kim Thạch đúc ra, hi vọng ngươi có thể cố gắng lợi dụng cái đỉnh này, không nên phụ sự kỳ vọng của ta.
Cổ Đạo Phong nói xong, ống tay áo vung lên. Một lò luyện đan có ánh sáng màu vàng lóe lên, xuất hiện ở trước mắt mọi người, ầm một tiếng rơi vào trong đại điện.
Ánh mắt Phương Lâm nhất thời sáng lên. Thân là Đan Tôn, hắn liếc mắt liền nhìn ra được Kim Viêm đỉnh này không tầm thường. Mấu chốt ở chỗ nguyên liệu đúc này lại chính là sử dụng Hỏa Sơn Kim Thạch. Loại Hỏa Sơn Kim Thạch này có độ chịu lửa cao, bản thân lại có nhiệt độ nhất định, có thể khiến cho độ nóng của lò luyện đan tăng lên nhanh chóng.
Trong mắt mấy người khác, bao gồm cả Khang Lộc đều có vẻ hâm mộ nồng đậm, trong lòng chua chát.
Đây là lợi ích của người đạt danh hiệu đứng đầu. Không chỉ có ưu thế một năm tùy ý ra vào Đan Lâm viện, còn được thủ tọa tặng cho lò luyện đan tốt nhất. Đãi ngộ này đơn giản là một trời một vực.
Khang Lộc âm thầm cắn răng, ghen tỵ và oán hận trong mắt càng nồng đậm hơn. Theo hắn nghĩ, cái Kim Viêm đỉnh này ban đầu vốn phải là của riêng mình, lại bị Phương Lâm cướp đi.
Trong lòng Mạnh Vô Ưu và Mộc Yến âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ thật sự sợ Cổ Đạo Phong chèn ép Phương Lâm không muốn lấy ra Kim Viêm đỉnh. Hiện tại xem ra, Cổ Đạo Phong tuy rằng có khả năng có ý nghĩ chèn ép Phương Lâm, nhưng vẫn không làm quá mức ở chuyện này.
Phương Lâm nhìn đan đỉnh ánh vàng rực rỡ này, trên mặt có vẻ bất đắc dĩ, nhìn Cổ Đạo Phong, chắp tay nói:
- Thủ tọa, một lò luyện đan lớn như vậy, ta vác không nổi.
Mọi người đều sửng sốt, không nghĩ tới Phương Lâm sẽ nói ra những lời này. Ngay cả Mộc Yến cũng thấy hơi buồn cười.
Cổ Đạo Phong cũng thoáng ngẩn người ra, nhưng lại lập tức cười nói:
- Cái này dễ giải quyết thôi. Bản tọa cho ngươi thêm túi Cửu Cung.
Nói xong, một túi gấm màu trắng liền bay đến trước mặt Phương Lâm.
Phương Lâm tiếp nhận túi Cửu Cung, trên mặt lộ vẻ khó xử, nói:
- Cái này... dùng như thế nào vậy?
Nét mặt Cổ Đạo Phong tươi cười, hình như tâm tình không tệ, nói:
- Sau khi nhỏ máu lên, tùy tâm sử dụng là được.
Phương Lâm gật đầu, lập tức liền lấy một giọt máu từ trên ngón tay, nhỏ vào trên túi Cửu Cung này.
Nhất thời chỉ thấy trên túi Cửu Cung có ánh sáng hơi lóe lên. Ngay sau đó một cảm giác tâm thần liên kết liền xuất hiện ở trong đầu Phương Lâm.
- Thu!
Phương Lâm mở túi Cửu Cung ra, nhất thời Kim Viêm đỉnh này thoáng cái bị hút vào bên trong túi Cửu Cung.
- Cảm ơn thủ tọa!
Phương Lâm cất túi Cửu Cung xong, quay về phía Cổ Đạo Phong chắp tay cảm ơn.
Cổ Đạo Phong gật đầu.
Trong lòng Phương Lâm thầm cười lạnh. Mình làm sao có thể không biết cách sử dụng túi Cửu Cung. Chỉ có điều vì không để cho người khác có lòng nghi ngờ, mình mới giả vờ không biết dùng. Phải biết rằng ở kiếp trước, pháp bảo trữ vật gì Phương Lâm lại không có? Túi Cửu Cung chỉ là loại cấp thấp nhất, đặt ở trước đây, Phương Lâm cũng không thèm sử dụng.
Cổ Đạo Phong động viên vài câu, sau đó mọi người liền ra khỏi đại điện, do lão nhân họ Chu dẫn theo, đi tới nơi ở của từng người.
Bởi vì là đệ tử chính thức, sẽ có sân và phòng luyện đan của riêng mình. Mỗi một tháng cũng có một lần cơ hội tiến vào Đan Lâm viện nghe giảng bài. Đãi ngộ tốt hơn lúc còn là đệ tử Đan Đồng rất nhiều.
Phương Lâm rất hài lòng về viện của mình. Có thể nói là lớn nhất trong mấy người, đồng thời hoàn cảnh yên tĩnh, cách các đệ tử chính thức khác khá xa.
Phương Lâm ở lại trong viện của mình, làm quen với hoàn cảnh một chút. Chỉ một lát sau đã có người tới thăm hỏi. Không ngờ là Hứa Sơn Cao người quen cũ của Phương Lâm.
Hứa Sơn Cao vừa vào sân, lại lộ ra vẻ mặt hâm mộ, nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, xúc động mười phần.
- Phương sư đệ, viện này của ngươi tại sao lại lớn như vậy? Thực sự làm ta hâm mộ chết mất.
Hứa Sơn Cao vừa cười vừa nói.
Phương Lâm cười hì hì, nói:
- Chứ sao nữa. Ta đạt danh hiệu đứng đầu, tất nhiên phải ở nơi lớn nhất.
Hứa Sơn Cao cười gượng lắc đầu. Bỗng nhiên hắn lấy từ trong người ra một thanh đoản kiếm màu xanh lục.
- Phương sư đệ, chúc mừng ngươi trở thành đệ tử chính thức. Cây chủy thủ này coi như là lễ vật sư huynh cho ngươi, ngươi cũng không nên ghét bỏ.
Hứa Sơn Cao nói.
Phương Lâm vừa nhìn thấy thanh đoản kiếm màu xanh lục này, biết là là Bích Thủy Kim tạo ra, là thù lao luyện đan trước đây Hác Như Long đưa cho Hứa Sơn Cao, xem như là một đồ tốt.
Phương Lâm cười tiếp nhận thanh đoản kiếm, cũng không có từ chối.
- Đa tạ Hứa sư huynh.
Phương Lâm chắp tay nói.
Hứa Sơn Cao khoát tay, nói:
- Đoản kiếm này vốn nên thuộc về ngươi. Ban đầu ta dự định trước khi ngươi quay về sẽ cho ngươi. Nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là cho ngươi vào lúc này tương đối thích hợp hơn.
Hai người chuyện phiếm một hồi, lục tục lại có mấy đệ tử chính thức hâm mộ tiếng tăm tới thăm hỏi Phương Lâm.
Đây là nhân tình qua lại, Phương Lâm cũng không thể đóng cửa không cho người khác tiến vào, đành cùng những đệ tử chính thức hàn huyên nói chuyện với nhau.
Chỉ có điều Phương Lâm cũng phát hiện ra, người tới đều là một ít đệ tử hạ đẳng, cũng không có đệ tử trung đẳng và đệ tử thượng đẳng.
Hứa Sơn Cao cũng biết những người này, liền giới thiệu từng người cho Phương Lâm biết, để Phương Lâm cùng những người này kết giao.
Tuy rằng trong các đệ tử chính thức cạnh tranh kịch liệt, nhưng tích lũy một số nhân mạch cũng là điều đặc biệt cần phải.
Những người này cũng không có đi tay không đến. Phần lớn mang theo một ít lễ vật, có dược liệu có đan dược. Trong lời nói của bọn họ đối với Phương Lâm cũng có phần tôn kính.
Không có cách nào không tôn kính được. Phương Lâm ở trong sát hạch Đan Đồng gây ra động tĩnh quá lớn. Nhất là loại chuyện bốn thánh ưu ái này, ai nghe cũng sẽ trợn mắt há hốc mồm.
Theo những đệ tử chính thức thấy, Phương Lâm có tiềm lực vô hạn, càng sớm kết giao lại càng có lợi đối với mình.
Đợi đến khi những người này đều rời đi, Phương Lâm và Hứa Sơn Cao mới thở phào nhẹ nhõm. Phương Lâm cười mặt cũng sắp cứng đờ.
Hứa Sơn Cao và Phương Lâm ngồi xuống ở trong sân, Hứa Sơn Cao nói lời chân thành:
- Phương sư đệ, vừa rồi có người khác ở đây, có mấy lời ta không tiện nói. Làm bằng hữu, ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi vừa trở thành đệ tử chính thức, chỉ sợ sẽ có một vài đệ tử chính thức cố ý gây khó dễ cho ngươi. Đây là một quy củ bất thành văn. Người mới tiến vào đệ tử chính thức, chung quy sẽ phải bị đệ tử cũ gây khó dễ. Nhất là ngươi đắc tội Khang Lộc, chỉ sợ sẽ có đệ tử thượng đẳng gây khó dễ cho ngươi.
Phương Lâm hỏi:
- Ngươi là nói tới Vu Thu Phàm sao?
Hứa Sơn Cao lắc đầu, nói:
- Không có mấy khả năng là Vu Thu Phàm. Hắn là đệ tử thượng đẳng, còn là một trong Đan Tông Tứ Tú, tính tình kiêu ngạo, xem thường làm loại chuyện này. Nhưng những đệ tử khác lại không nói chắc được. Dù sao Khang Lộc ở trong các đệ tử chính thức có quan hệ khá thân thiết. Đám người theo đuôi Vu Thu Phàm cũng có khả năng làm vậy.
Phương Lâm ừ một tiếng, chân mày hơi nhíu lại. Xem ra sau khi chính mình trở thành đệ tử chính thức, sẽ không sống tốt được. Dù sao mình chỉ là đệ tử hạ đẳng, ở phía trên còn có kẻ địch ẩn bên trong đệ tử trung đẳng cùng với đệ tử thượng đẳng, còn có Đan Tông Tứ Tú lợi hại như vậy.
- Hứa sư huynh, Vu Thu Phàm này rốt cuộc lợi hại tới mức nào?
Phương Lâm có phần tò mò hỏi. Dù sao Vu Thu Phàm này rất có khả năng sẽ là kẻ địch của mình. Hoàn toàn không biết gì, khó tránh khỏi sẽ bị thua thiệt.
Hứa Sơn Cao nghiêm mặt nói:
- Mỗi một người trong Đan Tông Tứ Tú đều cực kỳ lợi hại. Trong toàn bộ đệ tử thượng đẳng, bốn người bọn họ là mạnh nhất, cũng là người có hy vọng trở thành đệ tử chân truyền nhất trong những năm gần đây. Vu Thu Phàm là người trẻ tuổi nhất trong bốn người, hiện tại đã trở thành luyện đan sư nhất đỉnh.
Phương Lâm nghe vậy, chỉ ồ một tiếng, ngược lại không có biểu hiện ra vẻ kinh ngạc gì cả.
Hứa Sơn Cao nhìn Phương Lâm tự nhiên bình tĩnh như thế, không nhịn được nói:
- Vu Thu Phàm là luyện đan sư nhất đỉnh, sao ngươi lại hoàn toàn không giật mình sao?
Phương Lâm cổ quái nhìn Hứa Sơn Cao, nói:
- Luyện đan sư nhất đỉnh thì thế nào?
Hứa Sơn Cao không thể nói được gì. Luyện đan sư nhất đỉnh thì thế nào ư? Đây là luyện đan sư chân chính, được ghi chép ở trong Đan Minh. Cho dù là đi tới chỗ nào, dựa vào thân phận của luyện đan sư nhất đỉnh, đều có thể được hoan nghênh.
Phải biết rằng ở trong toàn bộ Đan tông, cũng không có nhiều người nắm giữ thân phận luyện đan sư chân chính. Rất nhiều trưởng lão cũng chỉ là luyện đan sư nhị đỉnh mà thôi.