Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 207: Một cái hộp ngọc




Ngọn lửa màu xanh lam cùng ngọn lửa màu tím sẫm giống như hai địch thủ đã lâu không thấy mặt, tranh đấu cực kỳ lợi hại. Nhiệt độ của toàn bộ đan đàn cũng lập tức lên cao hơn rất nhiều, thậm chí còn nóng hơn cả ngày nắng hè chói chang.
Bốn lão nhân ở khoảng cách gần nhất, cảm nhận mãnh liệt nhất. Với cảnh giới của bọn họ, tất nhiên đều có thể cảm nhận được từng hơi nóng rừng rực, có thể tưởng tượng được hai loại ngọn lửa này đáng sợ tới mức nào.
Mà bản thân Phương Lâm ở trong đó, lại giống như một khối đá cứng. Cho dù có lửa lớn thiêu đốt, hắn vẫn sừng sững không động.
Bốn lão nhân vừa kinh sợ lại vừa nghi hoặc. Ngọn lửa màu xanh lam cùng ngọn lửa màu tím sẫm rõ ràng tranh đấu lợi hại như vậy, nhưng Phương Lâm này lại hoàn toàn không có tổn hao gì.
- Tạm thời không nên hành động. Có lẽ người này thật sự có khả năng thành công!
Bốn lão nhân nhìn nhau. Bọn họ đều gật đầu, trái tim tạm thời rơi xuống.
Thời gian trôi qua từng chút một, đám người vây xung quanh đan đàn không những không giảm bớt, trái lại càng lúc càng nhiều. Thậm chí có rất nhiều người của Võ tông đều chạy tới, khiến đan đàn chật như nêm cối. Một vài người có dáng hình thấp căn bản không nhìn thấy được tình huống bên trong, bất đắc dĩ phải trèo lên trên trên những cái cây xung quanh đan đàn.
Trong lúc nhất thời, những cây lớn xung quanh đan đàn đều có bóng dáng của không ít đệ tử Võ tông. Thậm chí ngay cả một ít trưởng lão Võ tông cũng rất không có hình tượng đứng ở trên cây. Ai nấy tựa như con khỉ.
Thanh Kiếm Tử đã tới sớm. Chính cả hắn cũng trèo lên trên một thân cây, sau đó đám người Võ tông liền noi theo.
Đột nhiên trong lúc đó, hai con rồng lửa lao thẳng đến bầu trời. Mọi người khiếp sợ đến mức phát ra từng tiếng kêu kinh ngạc.
- Ngọn lửa thật đáng sợ! Ta cảm giác nếu như chỉ cần hơi chạm vào nó, mình sẽ lập tức bị thiêu đốt thành tro bụi!
- Hồn mạng đan hỏa, quả nhiên lợi hại!
- Nếu như Phương Lâm nắm giữ hai loại hồn mạng đan hỏa, sợ rằng sẽ một lần bay lên trời.
Mọi người kinh ngạc thán phục không thôi. Bọn họ vừa hâm mộ, cũng có phần thưởng thức và tán thưởng thuần túy.
Trong lúc hai con rồng lửa giao tranh, Phương Lâm mở hai tròng mắt ra. Trong mắt hắn có ánh sáng màu vàng bắn ra bốn phía.
- Xuống đây cho ta!
Phương Lâm gầm lên giận dữ, khí tức toàn thân phóng ra cường đại. Hai con rồng lửa một lam một tím giống như bị dẫn dắt, lại nhanh chóng lao về phía Phương Lâm.
Ầm!
Một tiếng động vang lên!
Hai con rồng lửa lần lượt xông vào trong hai mắt Phương Lâm. Trong lúc nhất thời mắt của Phương Lâm giống như ngôi sao, tản ra quang hoa rực rỡ.
Đồng tử bên trái là màu xanh lam! Đồng tử bên phải là màu tím!
Mà trên trán của Phương Lâm còn hiện ra ấn ký một ngọn lửa rực rỡ, lúc lam lúc tím, không ngừng biến đổi.
Trên mặt bốn lão nhân lộ vẻ hoảng hốt. Bọn họ cảm nhận được sâu sắc trong cơ thể Phương Lâm có một khí tức cực kỳ điên cuồng đang dâng trào phun ra. Khí tức này cường đại đến mức ngay cả những cao thủ như bọn họ cũng cảm nhận được sự uy hiếp.
Nếu như khí tức này từ trong cơ thể Phương Lâm bạo phát ra, sợ rằng toàn bộ đan đàn đều sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Tất cả mọi người ở đây chắc hẳn không có mấy người còn có thể sống được.
Bốn lão nhân mơ hồ có hơi lo lắng. Nếu như Phương Lâm thật sự không khống chế được hai ngọn lửa này, vậy một khi lực lượng của ngọn lửa bạo phát ra, lại thật sự là một đại họa.
Chỉ có điều sau một khắc, trên mặt bốn lão nhân lộ ra vẻ kinh ngạc. Biểu tình của mọi người ở đây đều dại ra, giống như hóa đá.
Chỉ thấy Phương Lâm vươn hai tay ra. Hai ngọn lửa màu sắc khác nhau xuất hiện ở trong lòng hai bàn tay của hắn.
Phương Lâm lại giống như một đứa bé con, có phần hứng thú loay hoay nghịch hai ngọn lửa, một hồi khiến cho bọn chúng nhẹ nhàng bay trên không trung, một hồi lại khống chế được ngọn lửa thể hiện ra các loại hình dáng khác nhau.
- Điều này… điều này, sao có thể như vậy được?
- Thành công! Thật sự thành công!
- Ông trời của ta! Hai loại hồn mạng đan hỏa tập trung vào một thân!
Xung quanh nhất thời vang lên từng tiếng kêu kinh ngạc, kèm theo tiếng hít khí lạnh. Ánh mắt của vô số người lộ ra vẻ khó có thể tin.
Phương Lâm luyện hóa thành công loại ngọn lửa thứ hai, đồng thời khắc phục hiện tượng hai loại ngọn lửa bài xích lẫn nhau, khiến cho hai ngọn lửa này vô cùng bình thản tồn tại ở trong cơ thể hắn.
Trong lòng một vài lão nhân Đan tông cảm thấy cảm xúc ngổn ngang. Một mặt bọn họ vui mừng khi Đan tông xuất hiện một vị thiên tài tuyệt thế như vậy. Về phương diện khác, lại cảm thấy lo lắng cho phụ tử Cổ gia.
- Được lắm!
Bốn vị hộ pháp lão nhân cùng kêu lên tán thưởng.
Phương Lâm thu hai ngọn lửa vào trong cơ thể, ôm quyền hành lễ với bốn lão nhân.
- Cảm ơn bốn vị tiền bối đã hộ pháp. Ân nghĩa này vãn bối sẽ ghi nhớ trong lòng.
Phương Lâm thật lòng nói.
Bốn lão nhân vuốt râu cười dài. Một lão nhân trong đó nói:
- Không cần cám ơn chúng ta. Đây là do tông chủ sai chúng ta tới. Chỉ có điều ngươi ngược lại khiến cho bốn người chúng ta được mở rộng tầm mắt. Xem ra, sau bốn thánh, Tử Hà tông ta lại xuất hiện một vị thiên tài tuyệt thế kinh tài tuyệt diễm.
Phương Lâm mỉm cười, ngược lại vô cùng khiêm tốn:
- Vãn bối không dám nhận. So với bốn thánh, vãn bối vẫn còn xa mới bằng được.
Bốn lão nhân vừa định nói thêm gì nữa, bỗng nhiên bọn họ đồng thời ngẩng đầu, biểu tình vô cùng đặc sắc.
Phương Lâm cũng ngẩng đầu lên. Chỉ thấy bên trong bốn cột ánh sáng này không ngờ lại là có thứ gì đó bay ra.
- Có nhầm hay không? Còn chưa kết thúc sao?
- Đây là truyền thừa hay là bảo tàng vậy?
- Lần này Phương Lâm phát đạt rồi!
Ngay cả chính bản thân Phương Lâm cũng không nghĩ tới, truyền thừa của bốn thánh này tự nhiên lại phong phú như vậy, vẫn còn có thứ bay ra ngoài.
Trên mặt Phương Lâm có vài phần ngại ngùng. Hắn cảm thấy có không được tự nhiên. Chỉ có điều nếu đã tới, vậy cứ thản nhiên thu lấy thôi.
Món đồ thứ tư bay tới lại ngoài dự đoán của tất cả mọi người, không ngờ là một cái hộp ngọc.
Hộp ngọc kia chậm rãi bay tới, trực tiếp rơi vào trong bàn tay Phương Lâm vươn ra.
Phương Lâm nhíu mày. Hắn muốn mở hộp ngọc ra. Nhưng hắn dùng sức kéo vài cái, hộp ngọc này không ngờ hoàn toàn không mở ra.
Phương Lâm có hơi ngạc nhiên. Hiển nhiên hộp ngọc này cũng là một phần truyền thừa do bốn thánh lưu lại. Nhưng vì cái gì, nó rơi đến tay mình rồi lại không chịu mở ra?
Đột nhiên, Phương Lâm cảm giác được bên tai trở nên yên tĩnh.
Phương Lâm lập tức cảnh giác, nhìn bốn phía xung quanh. Hắn phát hiện mình không ngờ đang ở trong một nơi tối tăm. Ở trong tầm mắt của hắn lại không có bất kỳ người nào tồn tại.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Ánh mắt Phương Lâm trở nên nghiêm trọng. Rõ ràng mình còn đang ở đan đàn, thế nào thoáng cái xung quanh lại biến đổi như vậy?
Trong lúc hắn đang cảm thấy mơ hồ không hiểu nổi, chợt có bốn bóng người xuất hiện ở phía trước Phương Lâm. Chỉ có điều bốn bóng người này đều là bị bóng tối bao phủ, không nhìn được rõ lắm. Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy được đường nét của bọn họ.
- Tiểu hữu đã nhận được truyền thừa, nhớ ghi vào bản tâm. Con đường đan đạo có hàng vạn hàng nghìn tạo hóa, nhớ kỹ nhớ kỹ!
Một giọng nói vang vọng ở bên tai Phương Lâm.
Sau một khắc, bóng tối biến mất. Phương Lâm lại xuất hiện ở trên đan đàn. Đám người xung quanh vẫn đang tán thưởng Phương Lâm có cơ duyên lớn.
Phương Lâm trợn trừng mắt, ngẩng đầu nhìn bốn bức tượng thánh.
Chỉ thấy cột ánh sáng xuất hiện trên bốn bức tượng thánh chậm rãi biến mất. Rất hiển nhiên, hộp ngọc này là thứ cuối cùng bay ra. Truyền thừa đến đây đã kết thúc.
Độc Cô Niệm là người đầu tiên chạy tới. Vẻ mặt nàng đầy hưng phấn, trong miệng không ngừng thì thầm, giống như người vừa thu được truyền thừa là nàng vậy.
- Phương Lâm, thủ tọa muốn gặp ngươi. Ngươi nhanh chóng đi tới đại điện, không được chậm trễ!
Bỗng nhiên, một trưởng lão Đan tông đứng dậy nói với Phương Lâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.