Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 19: Một Trò Đùa Khôi Hài




Bước chân Phương Lâm chợt dừng lại, nhếch miệng cười, nói:
- Ngươi tên gì? Ta làm gì ngươi sao?
- Dừng tay!
Đúng lúc này, một tiếng quát chói tai vang lên. Phương Lâm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử trung niên nhanh chóng đi đến. Đi theo phía sau hắn là Khang Lộc đang cười lạnh.
Sắc mặt Phương Lâm bình tĩnh, trong lòng đại khái đã có suy đoán đối với chuyện vừa xảy ra.
- Ngô trưởng lão, Phương Lâm muốn giết Tôn Hạo, còn muốn giết ta!
Nữ đệ tử kia nhìn thấy có người tới, nhất thời giống như nhặt được cứu tinh, vội vàng la lớn.
Trong lòng Phương Lâm phiền não. Nữ nhân này thật đúng là đủ đáng ghét.
Gương mặt Ngô Chấn bình tĩnh, nhìn Tôn Hạo thê thảm trên mặt đất, lại nhìn vẻ mặt nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay của Phương Lâm, nhất thời phẫn nộ quát:
- Phương Lâm, ngươi quá càn rỡ!
- Trưởng lão, không thể nghi ngờ hành động này của Phương Lâm chính là tàn hại đồng môn, lẽ ra nên phạt nặng.
Khang Lộc lập tức nói.
Một đám nữ đệ tử xung quanh đều không ngờ được sự việc sẽ phát triển trở thành như vậy. Bọn họ đều có phần đồng tình nhìn Phương Lâm.
Ngô Chấn nhìn Phương Lâm, lại nhìn nữ đệ tử kêu to kia, hỏi nàng:
- Tào Anh, nói lại mọi chuyện đã xảy một lần.
Nữ đệ tử tên là Tào Anh kia lập tức chỉ vào Phương Lâm, thần sắc phẫn nộ nói:
- Phương Lâm vô duyên vô cớ đả thương Tôn Hạo sư đệ, còn muốn xuống tay với ta. May là các vị sư tỷ sư muội ở đây, trưởng lão và Khang Lộc sư huynh tới kịp thời, bằng không sợ là ngay cả ta cũng sẽ bị Phương Lâm hạ độc thủ. Vẫn mong trưởng lão minh xét, trừng phạt Phương Lâm vô pháp vô thiên này.
Trên mặt những nữ đệ tử khác đều lộ vẻ chán ghét. Tào Anh này cố ý nói như vậy, hoàn toàn là muốn dồn Phương Lâm vào chỗ chết.
Trên mặt Tào Anh còn có vẻ kinh hoàng, nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh. Phương Lâm à Phương Lâm, đắc tội Khang Lộc sư huynh, xem lần này ngươi còn giãy giụa thế nào?
Khang Lộc kiểm tra thương thế của Tôn Hạo một chút, nhất thời không kìm được, nổi giận nói:
- Phương Lâm người này hạ thủ thật ác độc. Tôn Hạo sư đệ thương thế rất nặng, trưởng lão nhất định phải chủ trì công đạo cho Tôn Hạo sư đệ.
Ngô Chấn gật đầu, lập tức nhìn về phía Phương Lâm, lãnh đạm thản nhiên nói:
- Tội nhân Phương Lâm, ngươi có biết tội của ngươi không?
Phương Lâm móc móc lỗ tai, hoàn toàn không sợ hãi. Động tác này khiến cho Ngô Chấn càng căm tức hơn.
- Ngô Chấn trưởng lão đúng không? Từ đầu tới cuối trưởng lão đều nghe Khang Lộc và nữ nhân xấu xí này nói, tại sao không nghe ta nói về chuyện đã xảy ra?
Phương Lâm không mặn không nhạt nói.
Nghe được Phương Lâm gọi mình là nữ nhân xấu xí, Tào Anh thiếu chút nữa phát điên. Mình xấu chỗ nào? Luận về diện mạo, mình ở trong nữ đệ tử Đan Đồng, tốt xấu cũng đứng trước năm. Nhất định là tiểu tử Phương Lâm này mắt mù. Đúng, nhất định là vậy.
Thần sắc Ngô Chấn lạnh lùng, nói:
- Ngươi phạm phải tội lớn, không cần nhiều lời, quỳ trên mặt đất chờ xử lý.
Phương Lâm nghe vậy, nhất thời liền hiểu ra, Ngô Chấn này hiển nhiên là đứng ở bên phía Khang Lộc. Nói cách khác, Ngô Chấn căn bản sẽ không quan tâm chuyện xảy ra thế nào. Mục đích hắn tới nơi này, chính là để trừng phạt mình.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Phương Lâm cũng trầm xuống, cười lạnh nói:
- Thật hay cho một trưởng lão Đan tông. Không thiên vị, hành sự sạch sẽ lưu loát, thực sự là tấm gương trong trưởng lão, đáng để đệ tử thế hệ ta học tập.
Lời Phương Lâm giễu cợt, rơi vào trong tai Ngô Chấn lại hoàn toàn không khiến cho hắn hổ thẹn.
- Phương Lâm, Ngô Chấn trưởng lão tất nhiên là không thiên vị. Ngươi phạm sai lầm, tất nhiên phải bị trừng phạt.
Khang Lộc cười lạnh nói.
Phương Lâm nhìn Khang Lộc, ánh mắt có phần xem thường, nói:
- Lợi dụng Tôn Hạo để đạt được mục đích của ngươi, ngươi thật đúng là rất giỏi. Cũng chỉ có loại ngu ngốc như Tôn Hạo mới có thể bị ngươi lợi dụng.
Thần sắc Khang Lộc thoáng đổi. Loại cảm giác bị người một lời vạch trần như vậy, thật sự không mấy thoải mái.
- Đưa Phương Lâm đi.
Ngô Chấn nói.
Khang Lộc muốn tiến lên bắt giữ Phương Lâm. Khóe miệng Phương Lâm lộ ra nụ cười mỉm, dường như đã giơ tay chịu trói.
- Có lão phu ở đây, ai dám dẫn Phương Lâm đi?
Đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ vang lên. Chỉ thấy Mạnh Vô Ưu mặc áo bào trắng từ phía sau Phương Lâm đi đến, thần sắc uy nghiêm có phần tức giận.
Nhìn thấy Mạnh Vô Ưu xuất hiện, Phương Lâm thở phào nhẹ nhõm. Lão nhân này vẫn tính là tới kịp thời.
Phía sau Mạnh Vô Ưu, Lục Tiểu Thanh thở hổn hển chạy theo. Hiển nhiên, Lục Tiểu Thanh biết chuyện ở đây, chạy đi xin Mạnh Vô Ưu trưởng lão giúp đỡ.
Mạnh Vô Ưu đến, thần sắc Khang Lộc và Ngô Chấn nhất thời biến đổi, trong lòng thầm nghĩ không ổn.
Thần sắc Tào Anh này cũng nhiều lần biến hóa, cúi đầu không nói.
Mạnh Vô Ưu đi tới trước mặt Phương Lâm, nhìn Phương Lâm. Thấy Phương Lâm hoàn hảo không tổn hao gì, thần sắc hắn thoáng hòa hoãn một chút.
- Phương Lâm, ngươi không sao chứ?
Lục Tiểu Thanh cũng quan tâm thân thiết hỏi.
Phương Lâm cười lắc đầu, nói:
- Ta không sao. Chỉ có điều cửa phòng của sư muội hỏng rồi.
Nói xong, hắn chỉ vào cửa gian phòng của Lục Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Thanh tức giận:
- Cửa hỏng thì hỏng, ngươi không sao là tốt rồi.
Mí mắt Ngô Chấn hơi hạ xuống, nhìn Mạnh Vô Ưu, nói:
- Mạnh trưởng lão, ngươi làm gì vậy? Muốn bao che cho tội nhân Phương Lâm này sao?
Mạnh Vô Ưu hừ một tiếng, căn bản không cho Ngô Chấn sắc mặt tốt, nói:
- Mở miệng nói tội nhân, ngậm miệng nói tội nhân. Vậy ngược lại ngươi nói xem thử, Phương Lâm phạm vào tội gì?
Thần sắc Ngô Chấn hờ hững, nói:
- Tàn hại đồng môn, đây không phải là tội sao?
Nói xong, hắn chỉ vào Tôn Hạo trên mặt đất.
Mạnh Vô Ưu liếc mắt nhìn Tôn Hạo, thầm nghĩ Phương Lâm tiểu tử này hạ thủ thật đúng là đủ ngoan độc, đánh Tôn Hạo thành như vậy.
Lúc này Phương Lâm nói:
- Ngô Chấn trưởng lão, ngươi có biết tại sao ta muốn đánh Tôn Hạo không?
Ngô Chấn nhíu mày, không để ý tới Phương Lâm.
Phương Lâm cũng không có để ý, tiếp tục nói:
- Bởi vì Tôn Hạo này uống rượu say, chạy đến nơi đây đạp cửa, còn muốn động thủ với ta. Ta không có cách nào, chỉ có thể tự bảo vệ mình.
- Chỉ toàn nói bậy!
Ngô Chấn nói.
Phương Lâm cười lạnh, nói:
- Ngô Chấn trưởng lão, trưởng lão không cảm thấy Tôn Hạo xuất hiện ở nơi này rất kỳ quái sao? Ngoài ra, trưởng lão cũng không hỏi các sư tỷ sư muội khác xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Lúc đó các nàng đều có mặt, hỏi một câu liền biết. Vì sao trưởng lão không hỏi?
Cuối cùng Ngô Chấn đổi sắc. Thần sắc Khang Lộc cũng thâm trầm khó coi.
Mạnh Vô Ưu lập tức nhìn về phía những nữ đệ tử này, hỏi:
- Các ngươi nhìn thấy được chuyện gì, thành thật nói cho lão phu biết. Rốt cuộc ai đúng ai sai, không thể chỉ nghe một người nói được.
Tào Anh lập tức ngẩng đầu, nói:
- Là Phương Lâm, chính là Phương Lâm tàn hại đồng môn!
- Cấm huyên náo!
Thần sắc Mạnh Vô Ưu nhất thời lạnh lùng, bỗng nhiên phất ống tay áo một cái. Tào Anh này nhất thời bị một khí lưu cường đại ném trên mặt đất, một câu cũng nói không nên lời.
Mấy nữ đệ tử khác hơi khẩn trương nói:
- Chúng ta chỉ thấy Tôn Hạo uống rượu say, chạy đến trước cửa phòng của Tiểu Thanh la to. Sau đó Tào Anh sư tỷ cố ý nói Phương Lâm ở bên trong, Tôn Hạo đã giống như phát điên đá văng cánh cửa vọt vào. Tiếp sau đó hắn đã bị Phương Lâm đánh ra.
Nghe được mấy nữ đệ tử này nói vậy, sắc mặt Tào Anh nhất thời trắng bệch một mảnh, trong mắt lộ ra sự tuyệt vọng.
Còn Khang Lộc và Ngô Chấn đều nắm chặt nắm đấm, trong lòng cực kỳ tức giận.
Mạnh Vô Ưu cũng hiểu rõ, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Ngô Chấn, nói:
- Ngô Chấn trưởng lão, chuyện này đã tra ra manh mối. Trước đó ngươi không hỏi thăm những nữ đệ tử này, lại cố ý muốn định tội Phương Lâm, đây là tại sao?
Ngô Chấn hừ một tiếng, nói:
- Mấy nữ đệ tử này nói vậy, không chừng là do Phương Lâm đã an bài từ trước. Hơn nữa, Phương Lâm tại sao lại xuất hiện ở nơi này?
Phương Lâm lập tức nói:
- Ta còn muốn hỏi Khang Lộc sư huynh, chỗ ở của ta vì sao bị ngươi phá hủy?
Thần sắc Khang Lộc lãnh đạm, nói:
- Chuyện này không liên quan gì đến ta. Sao ngươi lại muốn hỏi ta?
Ngô Chấn cũng nói:
- Dựa vào lời của mấy nữ đệ tử nói, không đủ để chứng tỏ Phương Lâm không có bất kỳ sai lầm nào!
Mạnh Vô Ưu nghe vậy, nhất thời cười lớn. Ngô Chấn nói những lời này, thật sự lộ rõ ý đồ của hắn.
- Ngô Chấn, ngươi thu của Khang Lộc bao nhiêu lợi ích?
Bỗng nhiên, Mạnh Vô Ưu lớn tiếng quát.
Mọi người nhất thời kinh sợ. Tuy rằng trong lòng mọi người đều biết rõ chuyện này, nhưng trực tiếp nói ra ở trước mặt mọi người, thật sự quá đột ngột.
Gương mặt Ngô Chấn nhất thời giống như đáy nồi, đen đến mức dọa người. Trong mắt hắn có vẻ bối rối và tức giận.
Khang Lộc cũng vậy. Giờ phút này, ánh mắt mọi người đều đồng loạt rơi vào trên thân của hai người bọn họ, giống như tất cả dơ bẩn xấu xa đều bị phơi bày.
Phương Lâm nhìn lão nhân Mạnh Vô Ưu này, thầm nghĩ vẫn là lão nhân này cái gì cũng dám nói. Cứ như vậy, Mạnh Vô Ưu gần như đã cùng Ngô Chấn và Khang Lộc xé rách da mặt.
- Mạnh Vô Ưu, ngươi không nên nói xấu ta!
Ngô Chấn cãi lại.
Mặt Mạnh Vô Ưu đầy xem thường, nói:
- Ngươi còn cần ta nói xấu sao? Đan tông có người nào không biết ngươi và Khang Lộc đi lại rất gần. Chuyện lần này ngươi và Khang Lộc rõ ràng muốn nhằm vào Phương Lâm. Nói không chừng tất cả những điều này đều là mưu đồ của Ngô Chấn ngươi.
Sắc mặt Ngô Chấn đại biến. Lời Mạnh Vô Ưu nói, giống như một thanh kiếm sắc bén đâm cho Ngô Chấn máu thịt mơ hồ, hoàn toàn không có lực đánh trả.
Ngay lập tức, Ngô Chấn phất tay áo rời đi. Ánh mắt Khang Lộc oán độc liếc mắt nhìn Phương Lâm và Mạnh Vô Ưu, sau đó lập tức rời đi, căn bản không quan tâm tới Tôn Hạo đang nằm dưới đất.
Hai người này rời đi, chuyện cũng có kết luận, một trò khôi hài lại kết thúc như vậy, thật sự khiến cho người ta thổn thức.
Tào Anh nhìn thấy Khang Lộc và Ngô Chấn lại rời đi như thế, trong lúc nhất thời không có chủ ý, tiếp tục nhìn về phía những nữ đệ tử khác. Tất cả đều cách xa nàng, hiển nhiên là bài xích nàng.
Lúc này Mạnh Vô Ưu cũng nhìn về phía Tào Anh, trong mắt có sự chán ghét hoàn toàn không che giấu, lạnh lùng nói:
- Tào Anh đâm bị thóc, chọc bị gạo, xúi giục Tôn Hạo làm ra hành vi kích động, tội khó có thể thoát. Sát hạch năm nay, ngươi không cần tham gia.
Tào Anh nghe vậy, nhất thời co quắp ngã xuống đất, kêu khóc nói:
- Trưởng lão thứ tội, trưởng lão thứ tội. Đệ tử biết sai rồi. Cầu xin trưởng lão bỏ qua cho đệ tử lần này, để cho đệ tử tham gia kiểm tra đánh giá cuối năm!
Mạnh Vô Ưu căn bản không để ý tới nàng, dẫn theo Phương Lâm và Lục Tiểu Thanh rời đi.
Thần sắc Tào Anh dại ra, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng và oán độc. Nàng đã là đệ tử Đan Đồng liên tục ba năm thăng cấp thất bại. Năm nay vốn rất có hi vọng thăng cấp. Nhưng bởi vì chuyện lần này, lại bị cứng rắn tước đoạt cơ hội thăng cấp, phải chờ tới năm tiếp theo.
Đối với đệ tử Đan Đồng mà nói, không thể nghi ngờ trừng phạt như vậy là tàn khốc nhất. Một năm đủ để phát sinh rất nhiều chuyện.
Đối với trừng phạt như vậy, Tào Anh không dám căm hận Mạnh Vô Ưu, bởi vậy chỉ có thể ghi hận Phương Lâm và Lục Tiểu Thanh.
Các nữ đệ tử khác lại không mấy đồng tình với Tào Anh. Dù sao đây cũng là tự làm tự chịu.
Tào Anh không nói một lời, lặng lẽ rời khỏi nơi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.