Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 180: Bí mật của bức tượng đá




Đám người Phương Lâm đi tới cứ điểm Bạch Tượng sơn đã được mười ngày. Tất cả đều bận rộn xây dựng lại cứ điểm.
Đây cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Cứ điểm ban đầu hủy ở trong tay của Phong Thiên Thu, hoàn toàn không có cách nào để cho người ở, chỉ có thể đẩy đổ, xây dựng lại.
Loại việc nặng nhọc này khiến cho các đệ tử Đan tông bình thường chỉ biết luyện đan khổ không thể nói hết. Bọn họ đều la hét muốn trở về Đan tông.
Thật may, hai trưởng lão cũng cảm thấy để cho các đệ tử làm loại chuyện này thật sự không thích hợp. Sau vài ngày nữa, bọn họ lại phải thuê bách tính gần đó qua hỗ trợ.
Nhiều người sẽ dễ làm việc. Một tháng sau, cứ điểm Bạch Tượng sơn đã khôi phục như lúc ban đầu, không nhìn ra có dấu hiệu bị phá hủy.
Cái gọi là cứ điểm, đó chính là một chi nhánh Đan tông đóng quân ở đây, chịu trách nhiệm chăm sóc và ngắt lấy rất nhiều dược liệu trồng ở trên Bạch Tượng sơn.
Đất đai của Bạch Tượng sơn màu mỡ, lại ở gần con sông lớn, chất lượng nước phong phú. Đây chính là một nơi đặc biệt tốt để trồng dược liệu. Từ mấy trăm năm trước, Đan tông đã xem Bạch Tượng sơn làm một mảnh đất để trồng dược liệu.
Loại việc chăm sóc thảo dược này, ngược lại tính là một chuyện nhàn nhã. Nhưng đồng thời, người bị phái đi tới nơi này, trên cơ bản đều là những người không được coi trọng trong Đan tông.
Sau khi cứ điểm xây dựng lại xong, mọi người tiến vào bên trong. Chiều hôm đó, hai mươi bảy đệ tử liền do Đổng Khánh dẫn dắt, tiến vào Bạch Tượng sơn.
Sau khi vào núi, mọi người nhìn thấy được từng mảnh ruộng thuốc được khai khẩn ra. Các loại dược liệu hiện ra trước mắt, mọc cũng rất tốt.
Toàn bộ Bạch Tượng sơn có hơn phân nửa đều được xem là ruộng thuốc. Hơn nữa trong núi không có yêu thú gì tồn tại. Chúng đã sớm bị đuổi chạy hết.
Khi đi thẳng tới trên đỉnh núi, chỉ thấy trên đỉnh núi có một bức tượng đá màu trắng đứng sừng sững, chạm trổ có phần thô lỗ ngông cuồng, nhưng trông rất sống động, giống như thật sự có một con voi lớn màu trắng muốn đạp núi lớn nhảy qua sông.
Mọi người đều cảm thấy hiếu kỳ, tiến lên quan sát tượng đá này.
- Tượng đá này sợ là đã nhiều năm.
Sau khi Phương Lâm nhìn qua vài lần, trong lòng thầm nói.
Một đệ tử hạ đẳng tò mò, đưa tay sờ lên tượng đá này. Chỉ nghe a một tiếng, người này thoáng cái bị đẩy lùi ra ngoài, vẻ mặt kinh hãi.
- Ngu xuẩn. Tượng đá này không được sờ vào!
Đổng Khánh quát mắng. Những người khác thấy vậy, vừa định vươn tay ra, đều vội vàng rụt trở lại.
Phương Lâm thấy vậy, ánh mắt hắn liền sáng ngời. Tượng đá này tất nhiên không tầm thường. Đập một cái lại đánh bay người ra ngoài.
Một đám người bọn họ đi tới nơi này cũng đã một tháng, tất nhiên từ trong miệng của bách tính gần đây nghe nói về lời đồn đại liên quan tới Bạch Tượng sơn. Chỉ có điều bọn họ cũng không có để ý tới, cho rằng đó chỉ là tin đồn nhảm của dân chúng mà thôi.
Nhưng bây giờ thấy bức tượng kỳ lạ này. Phương Lâm cảm thấy câu nói Thanh Sư Bạch Tượng khóa sông lớn, sợ rằng không đơn giản chỉ là lời nói suông.
- Trưởng lão, tượng đá này có lai lịch thế nào? Tại sao lại quỷ dị như vậy?
Đệ tử thượng đẳng kia tên là Trương Thiên Kiệt hỏi.
Đổng Khánh trầm giọng nói:
- Ta cũng không quá rõ về lai lịch của tượng đá này. Hình như đây là lần đầu tiên tiền bối Đan tông ta tới nơi đây. Đã có cái tượng đá này tồn tại, đồng thời bất kể tu vi cao thấp, đụng vào một chút đều sẽ bị đánh văng ra. Các ngươi có thể nhìn, nhưng không thể lộn xộn.
Nghe hắn nói như thế, mọi người càng kinh ngạc hơn. Lai lịch của tượng đá này không ngờ lại sâu xa như vậy.
Phương Lâm nhìn chằm chằm vào cái tượng đá này, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Sau khi xem qua bức tượng đá này, mọi người đi dọc theo con đường xuống núi, trở lại bên trong cứ điểm.
Sau đó, Đổng Khánh bắt đầu bố trí. Hai mươi bảy đệ tử chia ra làm hai nhóm, một nhóm mỗi ngày lên núi dò xét đồng thời xử lý dược liệu. Một nhóm trông coi cứ điểm.
Phân tới phân đi, cuối cùng chỉ còn lại có Phương Lâm vẫn không có tin tức. Những người khác đều có nhiệm vụ riêng của mình.
Đổng Khánh Hoà Từ Thư Công đều cảm thấy đau đầu về Phương Lâm. Bọn họ có thể cho những đệ tử khác xem sắc mặt, có thể tùy ý ra lệnh sai khiến, nhưng Phương Lâm lại không được.
Dù sao người ta cũng là luyện đan sư nhị đỉnh. Hơn nữa hắn ở Đan tông đã có danh tiếng và địa vị ngang hàng với Đan Tông Tứ Tú. Nếu bọn họ coi hắn như đệ tử bình thường kêu đến hét đi, vậy sẽ xảy ra chuyện.
Cho nên, sau khi hai người thương nghị, quyết định uỷ quyền cho Phương Lâm, để cho hắn quản hai mươi sáu người đệ tử còn lại.
Nói trắng ra chính là để cho Phương Lâm làm đầu lĩnh.
Hai mươi sáu người đệ tử khác lại không có bất kỳ ý kiến gì về đề nghị này. Cho dù là hai đệ tử thượng đẳng cũng lập tức đồng ý.
Không vì cái gì khác, Phương Lâm người ta muốn thực lực có thực lực, muốn thân phận có thân phận. Hai thân phận võ giả Địa Nguyên lại thêm luyện đan sư nhị đỉnh này cộng lại, còn chưa đủ làm lão đại của các ngươi sao?
Lại như vậy, Phương Lâm trở thành người chủ sự của cứ điểm. Bình thường hai trưởng lão đều không mấy khi quản sự, gần như tất cả đều do Phương Lâm xử lý.
Mà ở trong cứ điểm, người nhàn nhã nhất không ngoài nha đầu Độc Cô Niệm kia.
Nàng không cần làm gì, mỗi ngày không phải luyện đan chính là đi dạo, thật sự nhàm chán. Nàng thậm chí đã đi dạo quanh Bạch Tượng sơn một vòng.
Cứ như vậy hai tháng qua đi. Phương Lâm đã hoàn toàn qua lại quen thuộc cùng hai mươi sáu đệ tử này. Bọn họ cũng đặc biệt tin tưởng và nghe theo Phương Lâm.
Mọi chuyện trong cứ điểm đã đi vào quỹ đạo, Phương Lâm cũng không cần quan tâm điều gì, có thể có thời gian luyện đan tu luyện.
Phương Lâm vẫn luôn tò mò về bức tượng đá trên đỉnh Bạch Tượng sơn này. Bình thường hắn đều tranh thủ thời gian đi lên núi quan sát tượng đá.
Ngay từ lúc đầu mọi người vẫn cảm thấy kỳ quái. Tuy rằng tượng đá này đặc biệt, nhưng lại không nhìn ra manh mối gì. Hắn cần gì phải cứ cách ba tới năm ngày lại đi tới như vậy?
Chỉ có điều dần dần, bọn họ phát hiện mỗi lần Phương Lâm từ trên núi trở về đều có vẻ mệt mỏi.
Một ngày, Phương Lâm lại một lần nữa đi tới trước bức tượng đá này. Sau khi liếc mắt thoáng nhìn, hắn lại lặng lẽ ngồi xuống khoanh chân.
Đối với Phương Lâm, tượng đá này dường như có một ma lực, khiến cho hắn muốn tìm kiếm bí mật trong đó.
Mà mấy ngày qua hắn ngồi tĩnh tọa tìm hiểu ở phía trước tượng đá, cũng không phải là không có thu hoạch.
Một loại ngộ ra đặc biệt dần dần hiện lên ở trong đầu Phương Lâm. Dường như có một con con voi trắng khổng lồ giống như ngọn núi cao đang đứng trên mặt đất.
- Thanh Sư Bạch Tượng khóa sông lớn. Nếu như lời đồn đại của những bách tính kia không giả, vậy chỉ dựa vào hai ngọn núi, làm sao có thể trấn áp được yêu thú trong con sông? Sợ rằng căn nguyên còn ở trên tượng đá này. Nếu như ta đoán không sai, trên núi Thanh Sư sơn bên bờ sông kia chỉ sợ cũng có một bức tượng đá.
Trong lòng Phương Lâm thầm nói.
Phương Lâm dù sao cũng có kinh nghiệm và từng trải của kiếp trước, người bình thường không thể nào có tầm mắt giống như hắn được. Khi ngày đầu tiên nhìn thấy được bức tượng đá này, hắn đã cảm thấy bên trong bức tượng đá này che giấu cái gì đó.
Hiện tại trải qua tìm hiểu, trên cơ bản Phương Lâm có thể kết luận, bên trong bức tượng đá này trên thực tế ẩn chứa một chiêu thức võ học cực kỳ lợi hại.
Đoán được nơi đây cất giấu một chiêu thức võ học, trong lòng Phương Lâm lại nóng như lửa. Tuy rằng hắn cũng không thiếu gì chiêu thức võ học, nhưng vẫn rất hi vọng học được một vài thứ mới.
Khi bản thân Phương Lâm ở trong núi tìm hiểu tượng đá, bên trong cứ điểm dưới chân núi lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Một nữ tử xuất hiện ở bên ngoài cứ điểm, lạnh lùng đưa mắt nhìn tất cả mọi thứ bên trong cứ điểm, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tượng sơn cao vút này.
- Nhiều năm như vậy, thứ thuộc về ta cũng nên thu hồi lại.
Nữ tử thì thào tự nói, bước chân đi về phía Bạch Tượng sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.