Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 172: Huyết U Đằng




- Có vấn đề gì lớn đâu? Không phải là nhìn một vài chỗ không nên nhìn thôi sao. Lần sau, khi ta tắm, ngươi cũng tới một lần nhìn không phải huề nhau sao?
Độc Cô Niệm bỗng nhiên vô cùng khí thế nói.
Phương Lâm nhất thời bị nghẹn lại, ngây người hồi lâu cũng nói không ra lời.
Hình như Độc Cô Niệm cũng cảm thấy chính mình nói như vậy cũng không ổn lắm, sắc mặt ửng đỏ, hừ một tiếng liền trở về trong phòng của mình.
Phương Lâm nhìn theo bóng lưng Độc Cô Niệm xoay người rời đi, trong đầu không biết thế nào lại phác họa ra cảnh tượng hương diễm khi nha đầu kia đang tắm.
Cảnh tượng này vừa xuất hiện, Phương Lâm vội vàng lắc đầu, không dám lại tiếp tục tưởng tượng thêm nữa. Cảnh tượng kia thật sự quá đẹp, hắn cũng không dám nhìn.
Mãi cho đến buổi chiều, Độc Cô Niệm mới đi ra khỏi phòng. Hình như nàng đã quên mất chuyện xấu hổ buổi sáng.
Phương Lâm lại nằm ở trên chiếc ghế trong sân, liếc mắt nhìn Độc Cô Niệm đi về phía mình.
- Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.
Độc Cô Niệm nói.
- Ngươi hỏi đi.
Phương Lâm nói.
Độc Cô Niệm hỏi:
- Sư phụ của ngươi rốt cuộc là ai?
Phương Lâm thoáng ngẩn người ra. Hắn ngược lại không ngờ tới nha đầu kia sẽ hỏi về vấn đề này.
Độc Cô Niệm đã muốn hỏi về điều này từ lâu. Chỉ có điều nàng vẫn cảm thấy điều này không thích hợp. Nhưng lòng hiếu kỳ lại liên tục quấy nhiễu nàng. Nàng thật sự rất muốn biết trình độ đan đạo kinh người của Phương Lâm rốt cuộc là do ai giảng dạy.
Nàng lại không tin Phương Lâm biết những thứ này từ trong Đan tông. Phương Lâm ngươi mới là đệ tử Đan tông được mấy năm, làm sao có thể tiến bước thần tốc như vậy?
Phương Lâm tức giận đáp lại:
- Cái này có liên hệ với ngươi sao?
Độc Cô Niệm bĩu môi:
- Ta chỉ là hiếu kỳ mà thôi. Ngươi không nói cho ta biết thì thôi.
Nói xong, nàng đã xoay người lại muốn rời đi.
Phương Lâm suy nghĩ một lát lại gọi Độc Cô Niệm lại.
- Làm gì?
Độc Cô Niệm không nhịn được nói.
Phương Lâm nói:
- Ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi có muốn nghe hay không?
Độc Cô Niệm cũng không nói một lời nào, chỉ lẳng lặng ngồi xuống băng đá ở bên cạnh.
Phương Lâm liếc mắt nhìn nàng, mở miệng nói:
- Nói ngươi cũng đừng có không tin. Khi ta còn bé gặp phải một lão già ăn xin. Hắn nói ta có xương cốt tinh kỳ, tư chất thông tuệ, là hạt giống tốt để luyện đan, cho nên lại truyền thụ cho ta rất nhiều phương pháp luyện đan, đồng thời dạy ta rất nhiều phương pháp luyện đan.
Vẻ mặt Độc Cô Niệm đầy xem thường, lừa gạt ai chứ? Xem ta là tiểu hài tử ba tuổi sao?
Cái gì mà lão già ăn xin, cái gì xương cốt tinh kỳ, cái gì hạt giống tốt để luyện đan? Nghe thế nào cũng cảm thấy là đang lừa người.
- Này, ngươi có thể nói dối cho dễ nghe một chút hay không? Ngươi nói như vậy, ta sẽ tin sao?
Độc Cô Niệm cười ha hả nói.
Vẻ mặt Phương Lâm nghiêm túc:
- Ngươi đừng có mà không tin. Trên đời này cơ duyên, kỳ ngộ chỗ nào cũng có, nhưng phải xem ngươi có thể gặp được hay không. Người có cơ duyên thâm hậu giống như ta, tất nhiên là tùy tiện đều có thể gặp phải.
Độc Cô Niệm thấy bộ dạng Phương Lâm nghiêm trang như vậy, trong lòng vẫn có vài phần nửa ngờ nửa tin.
- Một vài cao nhân đan đạo có tính tình cổ quái. Có thể người này thật sự lại gặp phải một người như vậy.
Trong lòng Độc Cô Niệm nói thầm.
Phương Lâm nhìn thấy bộ dạng Độc Cô Niệm như vậy, thiếu chút nữa thì bật cười. Loại lời nói dối như vậy nàng cũng có thể tin được sao? Đầu óc nha đầu này kiểu gì vậy?
Chỉ có điều Phương Lâm cũng không nói gì thêm. Dù sao hắn cũng chỉ tính lừa gạt Độc Cô Niệm một chút, để tránh cho nha đầu này không để yên, sau này lại đi hỏi hỏi lung tung về chuyện này mà thôi.
- Xin hỏi, Phương sư huynh ở đây không?
Vừa lúc đó, bên ngoài viện vang lên một giọng nói.
Phương Lâm lập tức trả lời:
- Hắn không ở đây.
-...
- A, là Phương sư huynh sao? Ta là Mạc Thiết Sơn đệ tử của Võ tông. Vương Thiên Mộc trưởng lão bảo ta giao một thứ cho Phương sư huynh.
Giọng điệu của người bên ngoài viện này có phần lúng túng nói.
Nghe được là người do Vương Thiên Mộc phái tới, Phương Lâm lộ ra vài phần suy nghĩ, sau đó nháy mắt về phía Độc Cô Niệm.
Độc Cô Niệm biết hắn làm vậy là có ý gì. Nàng lập tức đi qua mở cửa.
Chỉ thấy một người thanh niên hơn hai mươi tuổi đứng ở ngoài cửa viện. Trong tay hắn cầm một cái túi Cửu Cung có vẻ vô cùng cẩn thận.
Nhìn thấy Độc Cô Niệm, Mạc Thiết Sơn này hơi sửng sốt, lập tức nhìn về phía trong sân.
- Đừng nhìn nữa. Vương trưởng lão các ngươi bảo ngươi đưa tới thứ gì, cứ giao cho nàng là được rồi.
Phương Lâm lười biếng nói.
- À à, được.
Mạc Thiết Sơn vội vàng giao túi Cửu Cung cho Độc Cô Niệm. Sau đó trên mặt hắn lộ vẻ do dự.
- Ngươi còn có việc gì sao?
Độc Cô Niệm có phần không kiên nhẫn hỏi.
Trên mặt Mạc Thiết Sơn này lộ ra vẻ xấu hổ. Chỉ có điều hắn cũng không dám tức giận. Hiện tại Phương Lâm lại là đệ tử nổi danh nhất trong cả Tử Hà tông. Hơn nữa có người nói hắn đã có thực lực cảnh giới Địa Nguyên. Ngay cả Thanh Kiếm Tử đại sư huynh Võ tông cũng với qua lại thân thiết với hắn. Nhân vật như vậy, một đệ tử Võ tông bình thường như Mạc Thiết Sơn này lại dám đắc tội sao?
Ngay lập tức, Mạc Thiết Sơn cung kính nói:
- Vương trưởng lão còn bảo ta truyền đạt một câu, nói là hi vọng Phương sư huynh tha thứ cho sai lầm của Vương Huyền Long, không nên lại làm khó hắn nữa.
Mạc Thiết Sơn nói xong lại bái lạy Phương Lâm và Độc Cô Niệm, lúc này mới rời đi.
Độc Cô Niệm trở lại bên trong viện, hiếu kỳ mở túi Cửu Cung ra. Bên trong túi chỉ có một vật, Độc Cô Niệm trực tiếp lấy nó ra ngoài.
- Ha hả, họ Vương này vẫn thật hào phóng, tự nhiên đưa tới một gốc Huyết U Đằng năm trăm năm.
Độc Cô Niệm có phần kinh ngạc nói.
Phương Lâm nhìn thứ trong tay Độc Cô Niệm. Thật sự là Huyết U Đằng. Nó có hình dáng giống như cái cây già, màu của nó giống như người máu, đồng thời có một mùi thơm nồng lạ lùng.
- Không sai không sai. Vương Thiên Mộc này thật sự biết cách làm người.
Phương Lâm gật đầu nói xong, vươn tay về phía Độc Cô Niệm.
Độc Cô Niệm bĩu môi, giao Huyết U Đằng cho Phương Lâm.
Phương Lâm tiếp nhận Huyết U Đằng, cẩn thận quan sát một hồi. Quả nhiên đã đạt tới năm trăm năm. Màu sắc này thực sự giống như người máu đông cứng lại, có một loại mỹ cảm đặc biệt khác thường.
Huyết U Đằng chính là thiên tài địa bảo tương đối hiếm thấy, số năm như vậy đã ít lại càng ít.
Một gốc Huyết U Đằng năm trăm năm này tất nhiên có giá trị đặc biệt cao. Chí ít Phương Lâm hiện nay lại không có bao nhiêu thứ có thể so sánh được với một gốc Huyết U Đằng này.
Hơn nữa tác dụng của Huyết U Đằng cũng rất nhiều. Dùng để luyện đan tất nhiên là tốt nhất. Nhưng cũng có thể dùng để chế tạo ra thần binh lợi khí.
Một vài người tầm thường không hiểu được sự trân quý của Huyết U Đằng, chỉ xem Huyết U Đằng như vật để ngắm.
Phương Lâm thưởng thức gốc cây Huyết U Đằng này. Trong lòng hắn ngược lại có một ý nghĩ.
Hiện tại hắn có Phượng Huyết Ngọc Thanh Hoa, còn có một gốc Huyết U Đằng này, ngược lại có thể chế luyện ra một loại đan dược đặc biệt hữu dụng.
Hai loại nguyên liệu chủ yếu đều đã có, còn lại một ít nguyên liệu phụ khác lại tương đối dễ dàng lấy được.
Phương Lâm suy nghĩ một lát, cảm thấy Phượng Huyết Ngọc Thanh Hoa này giữ lại thì cũng chỉ là giữ lại, liền dứt khoát lấy ra sử dụng.
Về phần ý tứ của Vương Thiên Mộc khi đưa gốc cây Huyết U Đằng này ra, Phương Lâm cũng hiểu rõ. Cái gì mà bảo hắn tha thứ cho sai lầm của Vương Huyền Long chứ? Điều này cũng chỉ là vô nghĩa.
Ý tứ chân chính chắc hẳn là đang nhắc nhở Phương Lâm, bảo Phương Lâm đã thu đồ, đừng có không giữ lời hứa.
Mà gốc cây Huyết U Đằng này chắc hẳn cũng là vật Vương Thiên Mộc cất kỹ. Hắn có thể đưa ra, chắc hẳn cũng phải suy tính một hồi.
Chỉ có điều nếu hắn đã đưa tới, Phương Lâm này sao không có thể thu nhận?
- Đồ nhi, lão sư phải chuẩn bị luyện đan. Trong nửa tháng tiếp theo đừng để cho bất kỳ kẻ nào làm phiền ta.
Phương Lâm nói với Độc Cô Niệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.