Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 134: Đánh cho ngay cả mẫu thân hắn cũng không nhận ra được




Khuôn mặt Lục Tiểu Thanh tái nhợt, trong mắt đầy vẻ phẫn uất, căm tức nhìn ba người Vương Huyền Long đang cười đùa cợt nhả.
- Tiểu Thanh sư muội, ba người sư huynh đệ chúng ta cũng không có ác ý, sư muội lại không nên hiểu lầm chúng ta a.
Vương Huyền Long có khuôn mặt hơi gầy gò vừa cười vừa nói.
Hai người khác cũng hoàn toàn không kiêng kỵ cười, mơ hồ lấy Vương Huyền Long dẫn đầu.
Lục Tiểu Thanh không sợ hãi chút nào nhìn thẳng vào Vương Huyền Long:
- Bất kể như thế nào, ta cũng sẽ không để cho các ngươi thực hiện được, cho dù là chết!
Khuôn mặt Vương Huyền Long dần dần lạnh xuống, khóe miệng cong lên lộ vẻ xem thường nói:
- Lục sư muội, ta vừa gặp sư muội đã thương, sư muội vì sao không để ý tới tình người như thế? Chẳng lẽ sư muội cảm thấy ta không xứng với sư muội sao?
- Lục Tiểu Thanh, Vương sư huynh chúng ta thích nàng là vinh hạnh của nàng. Nàng biết có bao nhiêu nữ đệ tử Võ tông mong nhớ Vương sư huynh không?
Một người thanh niên bên cạnh Vương Huyền Long nói.
Lục Tiểu Thanh tức giận đến mức ngực không ngừng lên xuống. Nàng xoay người muốn trở về trong phòng.
Không ngờ Vương Huyền Long chợt nắm lấy cổ tay Lục Tiểu Thanh, thoáng cái lôi nàng đi ra.
- Làm gì? Ngươi buông tay! Ngươi thật là quá đáng!
Lục Tiểu Thanh không ngừng giãy dụa. Nhưng thực lực chênh lệch quá lớn, nàng căn bản không thoát khỏi tay của Vương Huyền Long được.
Đệ tử Đan Đồng xung quanh đều nhìn không được. Nhưng Vương Huyền Long lại không hề e ngại. Hắn nhìn xung quanh. Hễ là người nào tiếp xúc với ánh mắt của hắn đều không tự chủ được cúi đầu.
Vương Huyền Long cười lạnh, nói:
- Lục Tiểu Thanh, Đan tông này lớn như vậy, ai có thể làm gì được ta? Nàng vẫn nên theo ta đi. Sẽ có không ít lợi ích cho nàng.
Lục Tiểu Thanh vừa tức vừa giận. Nàng nhìn những đồng môn xung quanh tức giận lại không dám nói gì, trong lòng càng thêm bi ai.
Vương Huyền Long nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng này của Lục Tiểu Thanh lại cảm thấy vô cùng sảng khoái. Hắn chính là thích nhìn thấy Lục Tiểu Thanh lộ ra ánh mắt như thế. Điều này làm cho trong lòng hắn có cảm giác cực kỳ thỏa mãn.
Vút!
Đúng lúc này, một bàn tay có lực hung hăng tát ở trên mặt của Vương Huyền Long.
Vương Huyền Long căn bản không kịp phản ứng, trực tiếp bị một tát này đánh cho ngã trên mặt đất, nhất thời choáng váng.
Một cảnh tượng đột nhiên xuất hiện này khiến cho tất cả mọi người giật nảy mình. Bất luận là hai đồng môn của Vương Huyền Long hay các đệ tử Đan Đồng khác ở đây đều sững sờ tại chỗ.
Lục Tiểu Thanh kinh ngạc nhìn khuôn mặt người đột nhiên đến này, cảm giác không biết có phải mình đang nằm mơ hay không?
- Phương Lâm.
Lục Tiểu Thanh thì thầm một câu. Người này nhìn về phía nàng mỉm cười.
- Lục sư muội, đã lâu không gặp.
Phương Lâm cười nói.
Nước mắt Lục Tiểu Thanh nhất thời chảy ra, nhưng vẫn cố nén không để cho mình khóc ra thành tiếng.
Phương Lâm thấy Lục Tiểu Thanh rơi lệ cũng cảm thấy không đành lòng, lại càng tức giận Vương Huyền Long này hơn.
- Khốn kiếp! Ta muốn giết ngươi!
Vương Huyền Long bị Phương Lâm tát một cái, cuối cùng phục hồi lại tinh thần. Trên mặt hắn đầy sự oán độc và cuồng nộ. Hắn liều lĩnh đánh về phía Phương Lâm.
Mặt Phương Lâm không đổi sắc. Ở thời điểm Vương Huyền Long vọt tới, thân hình hắn thoáng cái đã biến mất.
Vương Huyền Long sửng sốt. Ngay sau đó hắn cảm thấy sau đầu mình tê rần, giống như bị người dùng búa hung hăng đập một cái.
- Dám khi dễ Lục sư muội của ta, xem ta đánh chết ngươi hay không!
Phương Lâm nổi giận. Hắn vừa lẩm bẩm, vừa đồng thời sử dụng quyền cước, điên cuồng trút xuống trên người của Vương Huyền Long.
Vương Huyền Long làm sao có thể là đối thủ của Phương Lâm. Tuy rằng ở trong Võ tông hắn được xem như là đệ tử tinh anh, nhưng Phương Lâm hiện tại đã là võ giả Địa Nguyên. Chỉ riêng cảnh giới, Phương Lâm đã hoàn toàn nghiền ép Vương Huyền Long này.
Cho nên, Vương Huyền Long ở trong tay Phương Lâm lại giống như dê con chờ làm thịt, hoàn toàn không có lực phản kháng nào.
Vừa mới bắt đầu, Vương Huyền Long này còn rất có khí phách, không ngừng giận dữ gầm thét lên, còn muốn đánh trả.
Nhưng trong chốc lát Vương Huyền Long đã bị đánh cho ngay cả khả năng đánh trả cũng không còn, chỉ có thể ôm lấy đầu liên tục kêu lên thảm thiết.
Lúc này, hai đồng môn của Vương Huyền Long cũng kêu to xông về phía Phương Lâm. Nhưng bọn họ lập tức bị Phương Lâm ba quyền hai chân đánh cho nằm lăn trên mặt đất.
Phương Lâm cũng không ngại mệt, đè ba người Vương Huyền Long xuống đất chính là hành hung một trận.
Cảnh tượng như vậy khiến cho tất cả đệ tử Đan Đồng ở đây đều trợn mắt há hốc mồm. Xung quanh hoàn toàn im lặng, chỉ có tiếng mọi người hít thở cùng với tiếng từng quyền đến thịt và tiếng kêu thảm thiết.
Trong lòng ba người Vương Huyền Long vô cùng ủy khuất. Từ trước đến nay chỉ có ba người bọn họ khi dễ người khác, lúc nào từng bị khi dễ như vậy?
- Ngươi có biết ta là ai không? Ta là Vương Huyền Long của Võ tông!
Bốp!
Phương Lâm đánh một quyền vào trên mũi Vương Huyền Long.
- Ngươi nhất định phải chết! Ngươi nhất định phải chết!
Ầm! Phương Lâm đánh một quyền vào trên viền mắt của Vương Huyền Long.
- Ta muốn cho ngươi sống không bằng chết!
Ầm! Phương Lâm đạp một cước ở trên bụng của Vương Huyền Long.
Bịch bịch bịch!!!
Phương Lâm căn bản không quan tâm Vương Huyền Long này nói cái gì, cũng không quan hắn uy hiếp thế nào, nói chung chính là nói một chữ... đánh!
Cần gì quan tâm hắn là ai, cần gì quan tâm đánh hắn sẽ có hậu quả gì, dù sao hiện tại Phương Lâm chính là muốn đánh Vương Huyền Long tới khi ngay cả mẫu thân của hắn cũng không nhận ra.
Lục Tiểu Thanh nhìn bộ dạng Phương Lâm điên cuồng đánh ba người Vương Huyền Long, trong lòng đặc biệt kích động. Theo nàng thấy, Phương Lâm vì nàng mới ra tay với ba người Vương Huyền Long.
- Phương sư huynh, đừng đánh nữa. Đánh nữa sẽ gây ra án mạng mất!
Trương Tiểu Hải ở bên cạnh nhìn thấy ba người Vương Huyền Long thậm chí sắp không thốt ra được tiếng kêu thảm thiết nữa, nhất thời vội vàng khuyên can.
Lục Tiểu Thanh cũng phục hồi lại tinh thần. Tuy rằng nàng cực căm hận ba người Vương Huyền Long, nhưng nếu như Phương Lâm thật sự đánh chết người, vậy sẽ gây ra họa lớn ngập trời.
- Phương sư huynh, ngàn vạn lần không nên gây ra tai nạn chết người.
Lục Tiểu Thanh lên tiếng.
Phương Lâm nghe vậy, lúc này mới dừng tay. Chỉ có điều hắn vẫn đạp Vương Huyền Long vài cái, vẻ mặt chưa hết giận.
Khi lại nhìn ba người Vương Huyền Long, đã không nhìn ra bộ dạng lúc trước của bọn họ nữa. Mặt mũi bầm dập không nói, tay chân gần như đều bị đánh gãy, nằm trên mặt đất giống như một bãi bùn nhão, bò cũng không bò dậy nổi, ngay cả kêu rên cũng không phát ra được.
Chỉ có điều không ai thương hại ba người Vương Huyền Long, trái lại có một loại cảm giác được trút giận.
Nhưng ngay sau đó, rất nhiều người đều nhìn Phương Lâm với ánh mắt lo lắng. Vương Huyền Long này không có khả năng là người bình thường, bối cảnh vô cùng thâm hậu. Phương Lâm đánh hắn thành như vậy, phụ mẫu của hắn thân là trưởng lão phụ mẫu làm sao có thể bỏ qua?
Ngược lại, vẻ mặt Phương Lâm không để ý, giống như hoàn toàn chưa từng suy nghĩ tới hậu quả.
- Phương sư huynh, hiện tại phải làm thế nào bây giờ? Phụ mẫu của Vương Huyền Long này đều là trưởng lão Võ tông, sợ rằng bọn họ sẽ không từ bỏ ý định đâu.
Lục Tiểu Thanh hơi lo lắng nói.
Phương Lâm khoát tay, nói:
- Không sao.
Nói xong, hắn móc ra sợi dây thừng màu đen trói ba người Vương Huyền Long lại.
- Trương Tiểu Hải, Lục sư muội, hai người giúp ta đưa ba tên này đi gặp Nghiêm trưởng lão.
Phương Lâm nói.
Trương Tiểu Hải và Lục Tiểu Thanh nghe vậy, đều cảm thấy không hiểu nổi.
Phương Lâm cũng không giải thích nhiều. Hắn phải hành động trước để kìm chế đối phương, không thể làm cho mình có cục diện bị động.
Nếu Vương Huyền Long có bối cảnh, như vậy Phương Lâm cũng phải tìm một nhân vật có đầy đủ phân lượng tới làm chỗ dựa cho mình mới phải.
Không thể trông cậy vào Cổ Đạo Phong. Hàn Ngâm Nguyệt tuy rằng có phân lượng đầy đủ, nhưng không quá thích hợp.
Phóng tầm mắt ra toàn bộ Đan tông, duy nhất chỉ có một người thích hợp nhất làm chỗ dựa cho Phương Lâm.
Vậy chính là Nghiêm Chính Phong, người có lai lịch lâu năm nhất Đan tông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.