Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 13: Đối Đáp Trôi Chảy




Vẻ mặt Phương Lâm bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười, nhìn về phía Triệu Đăng Minh hơi ôm quyền, nói:
- Hồi bẩm trưởng lão, vấn đề này đệ tử vừa vặn biết.
Triệu Đăng Minh nhíu mày, nói:
- Ngươi thật sự biết? Nếu như nói năng bậy bạ, lão phu tất nhiên sẽ không buông tha cho ngươi!
Phương Lâm cười hì hì, hoàn toàn không quan tâm tới tiếng quát của Triệu Đăng Minh, nói:
- Theo như lời trưởng lão nói, vật đó chắc là Kim Tiêu quả.
Lời này vừa nói ra, Triệu Đăng Minh nhất thời lộ vẻ kinh hãi. Không ít đệ tử Đan Đồng phía dưới cũng bừng tỉnh hiểu ra.
- Kim Tiêu quả? A! Hóa ra là Kim Tiêu quả! Ta tại sao không có nghĩ tới chứ?
- Toàn thân màu nhạt vàng, sờ vào cảm thấy ấm áp, có mùi khó ngửi, sớm nở tối tàn, mười năm chín. Thật sự là Kim Tiêu quả!
- Phương Lâm này nhanh như vậy đã nghĩ đến Kim Tiêu quả, thật sự lợi hại!

Vẻ mặt Lục Tiểu Thanh đầy vui mừng bất ngờ. Nàng suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ tới là Kim Tiêu quả. Phương Lâm lại một lời nói ra được, thật sự vượt ra ngoài dự đoán của nàng.
Tôn Hạo cắn chặt răng. Hắn vẫn mong chờ nhìn thấy Phương Lâm xấu mặt, lại một lần nữa thất vọng.
Khuôn mặt Khang Lộc thâm trầm. Những đệ tử Đan Đồng bên cạnh, mỗi một người đều đưa mắt nhìn nhau, im lặng không có lên tiếng.
- Khang sư huynh, Phương Lâm này chẳng lẽ là vận khí tốt nói bừa cũng trúng sao?
Một đệ tử Đan Đồng thận trọng nói.
Khang Lộc liếc mắt nhìn hắn, hừ một tiếng không nói lời nào.
- Tuyệt đối là nói bừa. Ngay cả những đệ tử Đan Đồng lâu năm như chúng ta cũng không nghĩ ra được là Kim Tiêu quả. Phương Lâm hắn làm sao có thể đoán được?
- Không sai. Ngay cả Bách Thảo viên hắn còn không mấy khi đi qua, làm sao có thể biết được đáp án? Nhất định là nói bừa.
- Tiểu tử này vận khí thật tốt. Chỉ có điều tiếp theo hắn sẽ không có vận khí tốt như vậy đâu.

Những người đi theo Khang Lộc mỗi người đều không tin, đều nhận định Phương Lâm là có vận khí tốt nói bừa cũng trúng.
Chỉ có Khang Lộc, sắc mặt thật sự không dễ nhìn. Trong lòng hắn cảm thấy Phương Lâm sợ rằng không phải là nói bừa.
Triệu Đăng Minh rất nhanh đã thu lại vẻ kinh hãi trên mặt. Dù sao hắn cũng là trưởng lão. Mặc dù trong lòng còn kinh ngạc, hắn cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
- Rất tốt. Không hổ danh là nhân tài kiệt xuất trong đám đệ tử mới tới lần này. Ngươi lại nghe kỹ vấn đề thứ hai của lão phu. Cũng sẽ không đơn giản giống như vấn đề đầu tiên đâu.
Triệu Đăng Minh gật đầu nói, trong lời nói ngược lại có vài lời khen ngợi Phương Lâm.
Trong lòng Phương Lâm thầm cười lạnh, biểu hiện ra vẫn là mỉm cười, nói:
- Trưởng lão xin cứ hỏi.
Triệu Đăng Minh dừng một chút, mở miệng nói:
- Vấn đề thứ hai, vẫn là có liên quan đến Bách Thảo viên. Ở bên trong Bách Thảo viên có một dược liệu, màu hồng, hoàn toàn không có mùi, sờ vào cảm thấy cứng rắn lạnh như băng. Đây là vật gì?
Trong lúc nhất thời, rất nhiều đệ tử Đan Đồng đều nhìn về phía Phương Lâm, muốn xem thử Phương Lâm có thể trả lời được hay không. Chỉ có điều phần lớn đệ tử Đan Đồng đều không cho rằng Phương Lâm sẽ trả lời được. Dù sao vấn đề thứ hai này rõ ràng còn mơ hồ hơn vấn đề vừa rồi. Sợ là đứng ở trong Bách Thảo viên, trong lúc nhất thời khó có thể tìm ra loại dược liệu này.
Lúc này, cho dù là đệ tử Đan Đồng phản ứng chậm chạp nữa cũng đã nhìn ra, Triệu Đăng Minh đang cố ý gây khó dễ cho Phương Lâm. Nếu không, căn bản sẽ không đưa ra vấn đề khó có thể trả lời như vậy.
- Khang sư huynh, lần này Phương Lâm hắn có nói bừa cũng không ra!
Người ở bên cạnh Khang Lộc cười lạnh nói.
Sắc mặt Khang Lộc cũng hòa hoãn hơn nhiều. Hắn gật đầu, quay đầu lại liếc mắt nhìn Phương Lâm.
“Phương Lâm, lần này nhất định phải làm tổn hại danh tiếng thiên tài của ngươi!”
Trong lòng Khang Lộc hung ác nói.
Phương Lâm đứng ở trong rất nhiều đệ tử Đan Đồng, ánh mắt thoáng nhìn lướt qua, liền thu hết thần sắc của mọi người vào đáy mắt.
“Hừ, muốn thấy ta xấu mặt sao? Sợ rằng các ngươi phải thất vọng rồi.”
Trong lòng Phương Lâm thầm nghĩ.
- Phương Lâm, ngươi có trả lời được không?
Triệu Đăng Minh nói, giọng điệu có phần lạnh lẽo và hờ hững.
Phương Lâm cười, nói:
- Vừa rồi là đệ tử đang suy ngẫm, hiện tại đã biết đáp án. Dược liệu trưởng lão nói tới, chắc là Hồng Lân Chi.
Triệu Đăng Minh biến sắc. Cho dù hắn rất muốn che giấu khiếp sợ của mình, nhưng trên mặt vẫn biểu hiện ra thái độ.
Khang Lộc, Tôn Hạo cùng với những đệ tử Đan Đồng đang chờ nhìn thấy Phương Lâm xấu mặt, sắc mặt mỗi người đều cực kỳ khó coi. Nhất là Khang Lộc, quả thực tức giận muốn nôn ra máu.
Mà các đệ tử Đan Đồng khác suy nghĩ tìm hiểu, quả nhiên thấy đáp án chính là Hồng Lân Chi. Cùng đặc điểm Triệu Đăng Minh hình dung, hoàn toàn giống nhau, không có bất kỳ sai lầm nào.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt rất nhiều đệ tử Đan Đồng nhìn về phía Phương Lâm cũng thay đổi. Liên tục hai lần trả lời vấn đề khó khăn như vậy, điều này căn bản không có thể là nói bừa.
Hai chữ thiên tài, không tự chủ được hiện lên ở trong đầu của rất nhiều đệ tử Đan Đồng.
Trong lòng Triệu Đăng Minh kinh ngạc cũng không ít hơn những đệ tử Đan Đồng phía dưới. Bản thân hắn là trưởng lão, càng hiểu rõ ràng hơn độ khó của hai vấn đề vừa rồi. Đừng nói là đệ tử Đan Đồng, mặc dù là một ít đệ tử chính thức cũng không nhất định có thể trả lời được nhanh như vậy.
Mặc dù Triệu Đăng Minh không muốn thừa nhận, nhưng Triệu Đăng Minh biết, Phương Lâm này thật sự là một thiên tài. Chí ít ở trên phương diện kiến thức thảo mộc, trong đệ tử Đan Đồng sợ rằng không có người nào có thể so sánh được.
Chỉ có điều Triệu Đăng Minh dù sao cũng là người được Khang Lộc mời tới chèn ép Phương Lâm. Tuy rằng trong lòng kinh ngạc dị thường trước biểu hiện của Phương Lâm, nhưng ý nghĩ chèn ép Phương Lâm vẫn không thay đổi.
- Rất tốt, Phương Lâm, lão phu còn có một vấn đề cuối cùng, chỉ cần trả lời vấn đề này, lão phu liền thưởng cho ngươi một quyển sách cổ đan đạo. Nếu như trả lời không được, lão phu cũng sẽ không trách phạt ngươi.
Triệu Đăng Minh cao giọng nói.
Trong lòng Phương Lâm thầm cười lạnh. Mình liên tục trả lời hai vấn đề, lão già này còn không bỏ qua.
Trên mặt Lục Tiểu Thanh lộ ra vẻ bất bình, muốn nói giúp cho Phương Lâm, nhưng không dám ở trước mặt mọi người chống đối trưởng lão.
Phương Lâm vỗ nhẹ vài cái vào vai Lục Tiểu Thanh, để cho nàng yên tâm. Sau đó hắn lập tức nói:
- Mời trưởng lão ra đề.
Triệu Đăng Minh ừ một tiếng, cùng Khang Lộc phía dưới có một ánh mắt tiếp xúc rất không rõ ràng.
- Như vậy lão phu liền hỏi ngươi, U Đình hoa vật ấy có bao nhiêu lá? Cần bao nhiêu thời gian để chín? Cùng Hắc Nguyệt hoa có chỗ nào khác biệt?
Triệu Đăng Minh nói. Không ngờ hắn liên tiếp ném ra ba vấn đề.
Nhìn thế này, ý đồ nhằm vào Phương Lâm đơn giản đã lộ rõ. Ngay cả rất nhiều đệ tử Đan Đồng sắc mặt đều cổ quái, trong lòng dâng lên một ít bất mãn.
- Triệu trưởng lão này chắc chắn là thu lợi của Khang Lộc, tới gây khó dễ Phương Lâm như vậy.
- Thật là quá đáng. Thân là trưởng lão, lại lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, thật sự mất đi uy nghiêm của trưởng lão.
- Phương Lâm cho dù thiên tài đi nữa, vấn đề U Đình hoa này ngay cả đệ tử chính thức cũng có phần quá sức. Hắn làm sao có thể trả lời được?

U Đình hoa chính là một loại dược liệu rất kỳ lạ, chỉ nở lúc đêm tối, trăm ngày héo úa không có sức sống.
Mà U Đình hoa cùng Hắc Nguyệt hoa có mười phần tương tự. Ngay cả hình dáng bên ngoài cũng gần giống nhau. Nếu không biết điểm khác biệt rất nhỏ của hai loại này, sẽ xem chúng trở thành cùng một dược liệu.
Phương pháp phân biệt hai loại dược liệu này, ngay cả rất nhiều đệ tử chính thức cũng khó có thể nắm giữ. Về phần đệ tử Đan Đồng, vậy thì càng không cần nói. Cho dù là đặt hai loại này ở trước mắt, cũng nhìn không ra điểm nào khác biệt.
Trên mặt Triệu Đăng Minh có vẻ đắc ý, cũng có vẻ tức giận. Hắn hỏi ra vấn đề như vậy, ý đồ nhằm vào đã hết sức rõ ràng. Sau khi chuyện này qua đi, hắn ở Đan tông chắc chắn sẽ bị người ta lên án.
Chỉ có điều Triệu Đăng Minh cũng không quan tâm. Dù sao hắn đã thu lợi ích từ Khang Lộc. Đồng thời chuyện này cũng có thủ tọa âm thầm bày mưu đặt kế, cho nên Triệu Đăng Minh cũng không mấy lo lắng. Cho dù là bị người lên án, nhưng rồi thời gian sau cũng sẽ lại quên đi.
“Khang Lộc à Khang Lộc, lần này lão phu lại vì ngươi khiến danh tiếng của mình tồi tệ.”
Trong lòng Triệu Đăng Minh đang nghĩ sau đó có nên đòi Khang Lộc thêm lợi ích hay không, lại nghe được giọng nói của Phương Lâm vang lên.
- Đề này cũng không khó. Trước U Đình hoa trưởng thành, có ba mươi chín lá. Lúc U Đình hoa trưởng thành, có chín mươi chín lá. Thời gian trưởng thành cần từ mười bảy năm đến hai mươi năm. Về phần điểm khác biệt với Hắc Nguyệt hoa. Tâm hoa của U Đình hoa có phần xanh tím. Tâm hoa của Hắc Nguyệt hoa lại là màu xanh nhạt. Đồng thời rễ của U Đình hoa là rễ cọc. Rễ của Hắc Nguyệt hoa lại là rễ chùm.
Phương Lâm chậm rãi nói, trong thần sắc tràn ngập tự tin.
Trên thạch đài, thần sắc Triệu Đăng Minh chấn động kinh ngạc, khó có thể tin nổi nhìn Phương Lâm. Hắn hoàn toàn không có cách nào che giấu được sự kinh hãi trong lòng.
Dưới thạch đài, Khang Lộc ngây ra như phỗng, toàn thân giống như hóa đá, đầu óc ong ong vang dội.
Toàn bộ đan đàn yên tĩnh không có tiếng động. Dù có tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Phương Lâm.
Thần sắc Lục Tiểu Thanh cũng thay đổi. Nàng cảm thấy thời khắc này Phương Lâm dường như trở nên xa lạ, hoàn toàn không giống Phương Lâm chơi bời lêu lổng bình thường.
Thần sắc Phương Lâm vẫn tự nhiên, nhìn Triệu Đăng Minh trên thạch đài, hỏi:
- Không biết đệ tử trả lời, trưởng lão có hài lòng hay không?
Sắc mặt Triệu Đăng Minh lúc trắng lúc xanh, nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, thật sự không muốn tin tưởng Phương Lâm đã trả lời được.
“Hắn làm sao có thể trả lời được? Không thể như vậy được! Tuyệt đối không có khả năng!”
Trong lòng Triệu Đăng Minh điên cuồng hét lên, sắc mặt tái xanh, nói không ra lời.
Một đám đệ tử Đan Đồng nhìn thấy biểu tình của Triệu Đăng Minh giống như ăn phải chuột chết, nhất thời liền hiểu. Câu trả lời của Phương Lâm chắc là chính xác, bằng không Triệu Đăng Minh sẽ không có loại vẻ mặt này.
Lúc này, người có biểu tình giống hệt với Triệu Đăng Minh chính là Khang Lộc. Chỉ thấy Khang Lộc ngồi ở chỗ đó, thân thể cứng ngắc, trong mắt tràn ngập sự dữ tợn.
Người bên cạnh đều không dám nói lời nào, rất sợ chọc giận Khang Lộc đang nổi nóng.
Lúc này, Phương Lâm lại nói chuyện:
- Trưởng lão, chẳng lẽ đệ tử trả lời có gì sai lầm sao?
Triệu Đăng Minh thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. Hắn hận không thể lập tức nhảy xuống đánh Phương Lâm một trận thật ác.
Nhưng mặc dù trong lòng có tức có hận, lúc này Triệu Đăng Minh cũng chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói:
- Ngươi trả lời rất tốt. Trong Đan Đồng xuất hiện nhân tài giống như ngươi, lão phu thật sự vui mừng.
Phương Lâm cười hắc hắc, nói:
- Vậy quyển sách cổ đan đạo vừa rồi trưởng lão đáp ứng cho đệ tử, đệ tử lúc nào mới lấy được?
Mọi người không thể nói được gì. Triệu Đăng Minh cũng cảm thấy có một ngọn lửa không tên bốc lên trong đầu. Hắn biết rõ Phương Lâm đang cố ý khiến cho mình khó chịu, nhưng lại bó tay không làm gì được.
Ngay lập tức, Triệu Đăng Minh vung tay lên. Một quyển sách cổ bay về phía Phương Lâm.
Phương Lâm tiếp nhận quyển sách cổ, nhét ở trong ngực. Sau đó hắn quay về phía Triệu Đăng Minh chắp tay nói lời cảm ơn.
Không ít người đều hâm mộ nhìn Phương Lâm. Chẳng qua là đệ tử Đan Đồng, lại có thể có được một quyển sách cổ đan đạo. Cơ duyên này thật sự quá tốt, đủ để khiến cho Phương Lâm càng bước thêm một bước dài vượt qua rất nhiều đệ tử Đan Đồng.
Triệu Đăng Minh không muốn ở lại chỗ này dù chỉ một khắc. Hôm nay thực sự là ném hết mặt mũi. Không chỉ không chèn ép được Phương Lâm, trái lại giúp danh tiếng thiên tài của Phương Lâm càng lớn hơn.
- Trưởng lão, đệ tử có một nghi ngờ, vẫn mong trưởng lão giải thích nghi hoặc cho đệ tử.
Nhưng khi Triệu Đăng Minh muốn tuyên bố kết thúc bài giảng, Phương Lâm không ngờ lại đột nhiên mở miệng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.