Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 126: Chế Luyện Ngự Phong Đan




Chỉ thấy Độc Cô Niệm xắn tay áo, chân trần đang khom lưng trồng dược liệu ở trong ruộng thuốc, trồng lại tất cả những dược liệu đã bị nàng nhổ ra.
Độc Cô Niệm vốn vẫn tính là mỹ nhân xinh đẹp, hiện tại tay chân đều là bùn, trên mặt cũng dính không ít bùn đen.
Đường đường là tiểu thư của Độc Cô gia, nhưng ở chỗ của Phương Lâm lại đi trồng dược liệu. Đứng từ phía xa nhìn tới, nàng hoàn toàn chính là bộ dạng nông phụ ở nông thôn.
Độc Cô Niệm nghe được động tĩnh phía sau, quay đầu lại nhìn thấy được ba người Phương Lâm, thần sắc nàng không được tự nhiên.
- Làm không tệ, không ngừng cố gắng.
Phương Lâm cười nói một câu.
Độc Cô Niệm hừ một tiếng, thở phì phò tiếp tục xử lý ruộng thuốc.
Không có cách nào, đây đều là do Độc Cô Niệm nàng đạp hỏng. Lúc này cũng chỉ có thể để cho nàng tới sửa chữa.
Hàn Ngâm Nguyệt và Hàn Hiểu Tinh rời đi. Phương Lâm tiễn hai nàng ra khỏi viện xong, lập tức quay trở về.
- Này, ngươi thật sự nguyện ý dạy ta Chấn Tam Sơn sao? Không phải là gạt ta chứ?
Độc Cô Niệm vừa nói, vừa không để ý tới hình tượng ngồi ở trên đất bùn, lấy mu bàn tay xoa xoa mặt, lại lưu lại một vết bùn ở trên mặt.
Phương Lâm liếc mắt nhìn nàng, nói:
- Vậy phải xem biểu hiện của ngươi thế nào.
Nói xong, hắn liền đi vào trong phòng.
- Ta phải bế quan. Không nên quấy rầy ta, cũng không được để cho bất kỳ kẻ nào tới làm phiền ta.
Giọng nói của Phương Lâm từ trong nhà vọng đến.
Độc Cô Niệm quay về phía gian nhà của Phương Lâm nhe nanh múa vuốt. Chỉ có điều nàng cũng không có từ chối.
- Chờ ta học được Chấn Tam Sơn, ta sẽ cho ngươi biết tay.
Trong lòng Độc Cô Niệm thầm nói một câu, sau đó đóng cửa viện lại, tiếp tục làm việc.
...
Phương Lâm vỗ vào túi Cửu Cung, một khối ngọc giản liền xuất hiện. Sau khi hắn bóp nát nó, một màn ánh sáng màu vàng bao phủ toàn bộ gian nhà.
Đây không phải là pháp trận cách âm đơn giản. Nó còn có tác dụng phòng ngự nhất định. Tiếp theo, Phương Lâm cần làm rất nhiều việc. Vì để tránh bị làm phiền, hắn tất nhiên phải bố trí một pháp trận mới an tâm.
Bản thân Phương Lâm biết bố trí pháp trận, nhưng thứ nhất lúc này hắn không có nguyên liệu thích hợp, thứ hai hắn cũng không có thời gian đi làm việc này, chỉ có thể chấp nhận sử dụng một khối ngọc giản pháp trận.
Phương Lâm mở túi Cửu Cung Hàn Ngâm Nguyệt đưa cho mình ra. Sau khi kiểm tra, trên mặt hắn lộ ra nụ cười thỏa mãn.
- Không hổ danh là đại tiểu thư của tông chủ, ra tay quả nhiên hào phóng.
Phương Lâm lại thầm nói với mình.
Bên trong túi Cửu Cung nho nhỏ này có một đống đồ lớn gồm các loại dược liệu trân quý. Mỗi gốc dược liệu này đều có giá trị xa xỉ.
Ngoại trừ dược liệu ra còn có hai lọ đan dược. Phương Lâm nhìn qua, đều là đan dược trợ giúp tu luyện có hiệu quả cũng không tệ. Hắn đoán chắc hẳn là do luyện đan sư có kinh nghiệm phong phú ra tay chế luyện.
Mặt khác còn có một thanh trường kiếm. Tuy rằng hình dáng của nó cũng không mấy thần kỳ, nhưng Phương Lâm nhìn ra được chất liệu của thanh kiếm này rất tốt.
Tuy rằng kiếp trước có thần binh lợi khí gì Phương Lâm chưa từng thấy qua. Nhưng lúc này, hắn có một thanh kiếm như vậy coi như là vô cùng tốt rồi.
Điều khiến Phương Lâm cảm thấy vui mừng bất ngờ chính là ở bên trong túi Cửu Cung có hơn mười viên yêu đan.
Trong đó, lại có hai viên yêu đan chứa lực ngự phong.
Phương Lâm đang chuẩn bị chế luyện Ngự Phong đan. Hai viên yêu đan này lại xem như là một trận mưa đúng lúc, giảm bớt được rất nhiều phiền phức cho Phương Lâm.
Một đống đồ này có thể so sánh được với tất cả gia sản của một đệ tử thượng đẳng, nhưng Hàn Ngâm Nguyệt lại tùy tùy tiện tiện đưa cho Phương Lâm. Có thể thấy được xuất thân nội tình của vị Hàn đại tiểu thư này.
Tuy nhiên điều này cũng không có gì kỳ quái. Dù sao nàng cũng là nữ nhi của tông chủ. Nếu như chút gia sản này cũng không có, vậy thật có lỗi với thân phận của nàng.
Phương Lâm đã có đủ nguyên liệu để chế luyện Ngự Phong đan. Hắn không tính lại chờ đợi nữa, lập tức bắt đầu chế luyện Ngự Phong đan.
Phương Lâm không dùng lò luyện đan mới nhận được để chế luyện Ngự Phong đan. Bởi vì Phương Lâm định dùng nó để cắn nuốt.
Phương Lâm lấy Kim Viêm đỉnh ra. Sau khi chuẩn bị tốt tất cả các loại dược liệu xong, hắn liền trực tiếp nhóm lửa.
Lấy trình độ của Phương Lâm muốn chế luyện Ngự Phong đan tất nhiên sẽ không thành vấn đề. Chỉ có điều cảnh giới của Phương Lâm bây giờ quá thấp, cho nên chế luyện Ngự Phong đan đã là cực hạn. Nếu như cấp đan dược lại cao hơn nữa, hắn sẽ không có cách nào chế luyện được.
Đợi đến khi lò luyện đan nóng, Phương Lâm ném tất cả dược liệu cùng với một viên yêu đan vào bên trong lò luyện đan. Tiếp theo, chính là từ từ chờ đợi.
Ba ngày trôi qua, Phương Lâm thi triển Chấn Tam Sơn, đồng thời lấy Nhập Vi Kim Đồng quan sát tình hình bên trong lò luyện đan.
Không ngoài dự đoán của Phương Lâm, bên trong lò luyện đan tất cả đều đang tiến hành dựa theo hắn dự đoán, không xuất hiện bất kỳ sai sót nào.
Ngay cả Độc Cô Niệm đang ở trong sân rảnh rỗi đến mức buồn chán cũng cảm nhận được chấn động do Chấn Tam Sơn đưa tới.
Vừa nghĩ tới Phương Lâm đang luyện đan, Độc Cô Niệm hưng phấn, muốn đi nhìn lén. Nhưng nàng lại nghĩ đến lời cảnh cáo của Phương Lâm, thật sự không dám tới gần gian nhà.
Suy đi nghĩ lại, Độc Cô Niệm vẫn không nhẫn nại được, thận trọng đi tới trước cửa, muốn mở hé cửa nhìn thử.
Nào ngờ vừa va chạm vào phía trên cửa, thoáng cái nàng đã bị đẩy lùi ra ngoài.
- Nha đầu thối, nàng còn có muốn học Chấn Tam Sơn nữa hay không? Còn dám tới quấy rầy ta nữa thì cút đi cho ta.
Phương Lâm không chút khách khí mắng.
Độc Cô Niệm xoa xoa mông đau do bị ngã, tức giận đến mức giậm chân. Nhưng nàng cũng không còn suy nghĩ nhìn lén Phương Lâm luyện đan nữa.
Độc Cô Niệm làm phiền chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, cũng không ảnh hưởng đến tiến trình Phương Lâm luyện đan.
Sau khi thi triển ra Chấn Tam Sơn, Phương Lâm cũng trấn tĩnh lại. Tiến hành đến bước này, trên cơ bản sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa.
Ngày thứ năm, đan dược ra lò. Bởi vì có trận pháp ngăn cách, cho nên Độc Cô Niệm ở bên ngoài cũng không biết Phương Lâm đang luyện đan gì.
Nhìn hai viên đan dược màu trắng trong suốt lấp lánh bên trong lò luyện đan này, khóe miệng Phương Lâm cong lên. Cuối cùng hắn đã luyện ra thứ này.
Một đống dược liệu lớn lại thêm một viên yêu đan khó có được, kết quả là hai viên Ngự Phong đan như thế.
Tuy rằng số lượng có hơi ít, nhưng Phương Lâm đã biết đủ. Dù sao mình chỉ cần dùng một viên mà thôi. Một viên còn dư lại, hắn có thể đưa cho người khác, cũng có thể trao đổi đồ với những người khác.
Phương Lâm thu hồi Kim Viêm đỉnh, ngồi xuống khoanh chân. Hắn trực tiếp nuốt một viên Ngự Phong đan còn nóng vừa ra lò.
Đan dược vào cơ thể, hóa thành một dòng nước trong lành di chuyển bên trong cơ thể Phương Lâm.
Toàn thân Phương Lâm giật mình một cái. Hắn cảm giác giống như mình nuốt phải một mảng băng, lạnh đến mức đầu óc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.
Chỉ có điều, Phương Lâm rất nhanh lại cảm giác được toàn thân dường như có từng đợt gió nhẹ đang thổi tới.
- Thành công!
Phương Lâm mừng rỡ, đứng phắt dậy. Hắn ở bên trong phòng bắt đầu thi triển Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp.
Nếu như có người ngoài ở đây tất nhiên sẽ khiếp sợ đến mức trợn mắt há hốc mồm.
Bởi vì giờ khắc này Phương Lâm hoàn toàn giống như một trận gió không ngừng di chuyển, thậm chí khó có thể nhìn thấy rõ cái bóng của hắn.
Nếu như để một người bình thường nhìn thấy được cảnh tượng này, chắc hẳn sẽ kinh ngạc kêu lên gặp quỷ.
Phương Lâm tương đối thoả mãn về hiệu lực của Ngự Phong đan. Mình vốn có Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, hiện tại lại dùng thêm Ngự Phong đan, có thể nói là như hổ thêm cánh.
Lấy thực lực của Phương Lâm hiện tại trừ phi là gặp phải cao thủ Địa Nguyên mới có thể bị đánh bại. Bằng không Phương Lâm đã không cần sợ bất kỳ người nào dưới Địa Nguyên.
Tâm tình Phương Lâm đang rất tốt. Hắn giải trừ pháp trận, đi tới gian nhà. Vừa liếc mắt hắn lại nhìn thấy được Độc Cô Niệm đang ở bên ngoài gian phòng rầu rĩ không vui.
Nhìn thấy Phương Lâm đi ra, Độc Cô Niệm lập tức đứng lên, vẻ mặt mong đợi nhìn Phương Lâm:
- Ngươi chuẩn bị dạy ta Chấn Tam Sơn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.