Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 121: Luận Công Ban Thưởng




Mọi người tập trung ở trong đại điện Đan tông.
Cổ Đạo Phong ngồi ngay ngắn ở trên cao. Các trưởng lão đứng san sát ở hai bên phía dưới. Mà ở giữa đại điện lại có ba người đang đứng.
Đó chính là ba người Mạnh Triều Dương, Cố Lưu Ly cùng với Phương Lâm.
Sau khi cuộc so tài với Vạn Dược môn kết thúc, ba người coi như có công với Đan tông, tất nhiên phải bàn về ban thưởng công lao.
Chỉ có điều ánh mắt của phần lớn mọi người vẫn tập trung ở trên người Phương Lâm. Một vài trưởng lão lộ ra sắc mặt phức tạp, không thể nói rõ là thưởng thức hay xấu hổ với Phương Lâm.
Trong những trưởng lão này, tất nhiên đám người Triệu Đăng Minh, Vu Chấn, Cao trưởng lão đang có tâm tư rối rắm nhất.
Bọn họ thật vất vả mới khiến cho Phương Lâm phải tiến vào Trấn Yêu động. Lúc này mới giam cầm hắn được nửa tháng, hắn đã bình thản như không có gì đi ra ngoài. Hơn nữa bây giờ hắn còn lập được công lao lớn như vậy cho Đan tông, trong lòng bọn họ tất nhiên càng đặc biệt khó chịu.
Nhưng cho dù không thoải mái nữa, lúc này bọn họ cũng không làm gì Phương Lâm. Bởi vì có thể nói Phương Lâm hiện tại là người có công lao nhất. Phần lớn các trưởng lão đều thưởng thức hắn. Nếu như mấy người bọn họ lại nhảy ra chèn ép Phương Lâm, vậy khẳng định sẽ có hiệu quả hoàn toàn ngược lại.
Cổ Đạo Phong nhìn ba người phía dưới, ôn hòa nói:
- Ba người các ngươi đã lập được công lớn cho Đan tông ta. Hôm nay cho gọi các ngươi đến đây, tất nhiên là muốn ban thưởng cho các ngươi. Các ngươi nói thử xem, muốn phần thưởng gì? Chỉ cần hợp tình hợp lý, bản tọa đều có thể suy nghĩ.
Nghe hắn nói như thế, một vài trưởng lão lộ vẻ kinh ngạc. Thủ tọa không có khả năng là người hào phóng như vậy. Hôm nay hắn tự nhiên bảo ba người Mạnh Triều Dương muốn cái gì có thể tùy tiện nói ra, thật sự khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
Mạnh Triều Dương nhìn hai người bên cạnh, ra hiệu để cho bọn họ nói trước.
Thần sắc Phương Lâm vẫn thản nhiên. Hắn không lập tức nói gì, vẫn duy trì im lặng.
Ngược lại, Cố Lưu Ly đứng ở nơi đó có vẻ xấu hổ, hai tay vẫn luôn nắm chặt lấy vạt áo của mình.
Không có cách nào, trong ba người nàng là người duy nhất thất bại khi đối chiến với Vạn Dược môn. Nếu không phải vì nàng thất bại, Đan tông rất có thể chiến thắng được Vạn Dược môn mà không phải là cục diện không phân thắng bại như hiện tại.
Nhìn thấy Mạnh Triều Dương và Phương Lâm đều không nói lời nào, Cố Lưu Ly là người đầu tiên nói:
- Thủ tọa, đệ tử tự xấu hổ không có tư cách tiếp nhận bất kỳ ban thưởng nào.
Trên mặt Cổ Đạo Phong mỉm cười. Nếu là người không biết diện mạo thật sự của hắn, quả thật sẽ có một loại cảm giác giống như đứng trong gió xuân ấm áp.
- Công lao của ba người các ngươi giống nhau, chẳng phân biệt cao thấp, không cần có bất kỳ xấu hổ nào.
Cổ Đạo Phong nói.
Lời này vừa nói ra, không ít trưởng lão thoáng biến sắc. Trong lòng Phương Lâm lại thầm cười lạnh một tiếng.
Kẻ ngu si đều biết, ba cuộc so tài hôm nay có thể nói là khiến cho Đan tông cực kỳ nguy hiểm. Cuối cùng hoàn toàn dựa vào Phương Lâm ngăn cơn sóng dữ, mới bảo vệ được mặt mũi của Đan tông.
Một trận cuối cùng này, đối thủ là Độc Cô Niệm. Phóng tầm mắt ra toàn bộ đệ tử Đan tông, có ai có thể là đối thủ của Độc Cô Niệm?
Chỉ có Phương Lâm mới có khả năng đánh bại nàng.
Cho nên theo đạo lý mà nói, công lao Phương Lâm là lớn nhất, hoàn toàn không cần tranh cãi.
Nhưng Cổ Đạo Phong lại nói ba người có công lao tương đương. Điều này không phải là có ý nâng cao hai người Mạnh Triều Dương và Cố Lưu Ly, mà là đang vô hình cắt giảm công lao của Phương Lâm.
Cố Lưu Ly không nghĩ tới những điều này. Trong lòng nàng cảm kích Cổ Đạo Phong. Mạnh Triều Dương lại hiểu ra, chân mày hơi nhíu lại.
Trong lòng đám người Triệu Đăng Minh cười thầm. Vẫn là thủ tọa biết cách chơi. Cho dù Phương Lâm ngươi danh tiếng có đang thịnh, nhưng ta vẫn muốn đánh ép ngươi, cắt giảm công lao của ngươi.
Có người lại lập tức không đáp ứng. Chỉ thấy Mộc Yến trực tiếp đứng dậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Lần so tài này, công lao của Phương Lâm lớn hơn hai người khác. Về điểm này không thể tranh luận.
Lời Mộc Yến nói, có thể nói là vô cùng sắc bén, thậm chí có phần hơi quá. Nàng không chỉ lập tức phản bác lại thủ tọa Cổ Đạo Phong, còn đắc tội với Mạnh Triều Dương và Cố Lưu Ly.
Đương nhiên, Mạnh Triều Dương và Cố Lưu Ly đều không cảm thấy gì cả, trái lại cho rằng lời Mộc Yến nói là có lý.
Hai người bọn họ cũng hiểu rõ ràng, công lao của Phương Lâm thật sự lớn hơn bọn họ.
Sắc mặt Cổ Đạo Phong lại lập tức thay đổi. Hắn bỗng nhiên vỗ vào bàn sắt trước người, vẻ mặt giận dữ, nói:
- Mộc Yến, nàng cút ra ngoài cho ta!
Bên trong đại điện yên tĩnh không một tiếng động. Tất cả mọi người vẫn rất ít khi nhìn thấy Cổ Đạo Phong tức giận như thế.
Mộc Yến hoàn toàn không sợ hãi chút nào, xoay người rời khỏi đại điện.
Bầu không khí vốn là một ngày ban thưởng rất tốt, đột nhiên trở nên khẩn trương.
Mạnh Vô Ưu nháy mắt ra hiệu về phía Phương Lâm, ý muốn bảo hắn không nên nói chuyện lung tung.
Im lặng một lúc lâu, vẫn là Nghiêm Chính Phong phá tan sự xấu hổ, đứng ra nói:
- Thủ tọa, Mộc Yến trưởng lão ngôn từ có hơi sơ suất, sau này hãy đi trách cứ thêm. Điều quan trọng nhất hiện nay vẫn là tiến hành ban thưởng cho ba người bọn họ. Theo lão phu thấy, công lao của Phương Lâm mặc dù lớn, nhưng cũng không thể che lấp được công lao của Mạnh Triều Dương cùng Cố Lưu Ly. Cho nên lão phu cảm thấy, dành cho Phương Lâm phần thưởng nhiều hơn một ít là được.
Nghiêm Chính Phong nói lời này vẫn tính là tương đối uyển chuyển, chỉ có phần nghiêng về phía Phương Lâm.
Sắc mặt Cổ Đạo Phong hòa hoãn xuống, nhìn Phương Lâm, hỏi:
- Phương Lâm, lần này công lao của ngươi lớn nhất. Ngươi muốn cái gì cứ nói thẳng ra là được.
Phương Lâm ôm quyền, nói:
- Đệ tử cũng không có lòng tham, chỉ hy vọng có thể nhận được một lò luyện đan thượng hạng thật sự, mà không phải giống như lần trước, sử dụng một cái thứ phẩm tới lừa gạt đệ tử.
Lời này nhất thời khiến cho lão nhân Đan các đứng ở một bên đỏ mặt xấu hổ. Trong mắt Cổ Đạo Phong cũng lóe lên một tia sáng u ám lạnh lẽo, nhưng vẫn được hắn che giấu rất tốt.
- Đã như vậy, ta lại ban thưởng cho ngươi một cái lò luyện đan. Ngươi xem thử có giống như ngươi tâm nguyện hay không?
Cổ Đạo Phong thản nhiên nói. Hắn vung tay lên, một túi Cửu Cung bay xuống.
Phương Lâm tiếp nhận túi Cửu Cung, cũng không quan tâm tới điều gì, trực tiếp mở ra kiểm tra.
Nhìn thấy Phương Lâm hành động vô lễ như thế, tuy rằng Cổ Đạo Phong tức giận, nhưng cũng không nói gì thêm.
Bên trong túi Cửu Cung là một lò luyện đan có hình dáng hết sức bình thường, màu sắc cũng là màu xám. Vừa nhìn thoáng qua, chính là loại lò luyện đan cấp thấp nhất.
Nhưng sau khi Phương Lâm xem xong liền lộ vẻ tươi cười. Lò luyện đan này cũng không tệ lắm. Tuy rằng hình dáng không mấy đẹp mắt, nhưng là một vật cổ, tối thiểu cũng có mấy trăm năm lịch sử.
Nhất là khí tức từ cái lò luyện đan này phát ra có thể mạnh hơn Kim Viêm đỉnh trong tay Phương Lâm gấp nhiều lần.
- Cảm ơn thủ tọa!
Phương Lâm cất xong túi Cửu Cung mới quay về phía Cổ Đạo Phong hành lễ.
Cổ Đạo Phong gật đầu, không tiếp tục nhìn Phương Lâm nữa. Hắn tiếp tục hỏi thăm hai người Mạnh Triều Dương và Cố Lưu Ly muốn cái gì.
Hai người cũng không dám nói muốn cái gì. Cổ Đạo Phong lại tùy tiện cho ra một ít phần thưởng, đương nhiên cũng sẽ không quá khó coi.
Sau khi mọi người rời đi, Phương Lâm được không ít trưởng lão vây quanh. Bọn họ đều cảm thấy thán phục biểu hiện của Phương Lâm lần này. Phương Lâm cũng ứng phó qua loa. Nụ cười trên mặt đều sắp cứng đờ.
Thật vất vả Phương Lâm mới trở lại chỗ ở của mình. Vừa thấy được tình hình trong viện, hắn lại muốn nổ tung.
Chỉ thấy Độc Cô Niệm lật tung hết cả dược liệu trong viện của hắn. Rất nhiều dược liệu đều bị nhổ tận gốc, đáng thương nằm rải rác trên mặt đất.
Độc Cô Niệm đang ở bên trong dùng một lò luyện đan, thần sắc chăm chú luyện đan, làm như không nhìn thấy Phương Lâm.
Phương Lâm nổi giận. Ở chỗ này của ta còn không tính, thế nào lại còn đạp hỏng dược liệu của ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.