Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 103: Trận Đầu, Bại!




Tục Cốt đan chính là đan dược trung đẳng nhất phẩm, ở trong đan dược nhất phẩm không tính là quá khó chế luyện. Chỉ có điều quá trình luyện chế nó tương đối rườm rà, tương đối thử thách kiến thức cơ bản của luyện đan sư.
Mà võ giả cũng có nhu cầu khá lớn về Tục Cốt đan. Dù sao võ giả thường xuyên phải giao đấu cùng người khác, khó tránh khỏi sẽ gãy tay gãy chân. Bình thường bọn họ đều sẽ phải cần tới Tục Cốt đan để trị liệu thương tổn do những xương cốt gãy.
Thân là luyện đan sư, nhất là luyện đan sư nhất đỉnh chân chính, nếu không biết chế luyện Tục Cốt đan, vậy chính là chuyện cực kỳ không thể tưởng tượng nổi.
Mặc dù Cố Lưu Ly chỉ là đệ tử trung đẳng nhưng ở Đan Minh được ghi chép rõ ràng là luyện đan sư nhất đỉnh chân chính, tất nhiên Tục Cốt đan này không phải là vấn đề lớn.
Giờ phút này, nàng xử lý các loại dược liệu này, có thể nói là hạ bút thành văn. Loại nào cần bao nhiêu, loại nào cần phải liệt kê ra, nàng đều đặc biệt chú ý, đều phân ra rõ ràng, hoàn toàn không có sai lầm nào.
Trong lúc cảm thấy tất cả tiến triển thuận lợi, Cố Lưu Ly ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía đối diện.
Cái nhìn này nhất thời khiến cho động tác trên tay Cố Lưu Ly hơi chậm lại.
Chỉ thấy, động tác người thanh niên gầy gò đối diện này càng nhanh hơn, đã sắp phân loại xong tất cả dược liệu.
Cố Lưu Ly cắn môi một cái, không tiếp tục nhìn người thanh niên gầy gò này nữa. Nàng cố gắng khiến mình tỉnh táo lại, tiếp tục chuyện đang làm trên tay.
“Không cần loạn! Hắn chỉ nhanh hơn ta một chút. Ta sẽ không thua kém!”
Trong lòng Cố Lưu Ly tự nhủ, tiếp tục làm chuyện của mình.
Nhưng tuy rằng an ủi mình như vậy, tay Cố Lưu Ly lại làm ra sai lầm. Sau khi thật vất vả chuẩn bị xong tất cả dược liệu, lò luyện đan trước thân của người thanh niên gầy gò bên kia đã được đốt lửa một lúc.
Đám người Vạn Dược môn bên này đều lộ vẻ đắc ý. Trái lại, trên mặt đám đệ tử Đan tông bên này lại có vài phần lo âu và sốt ruột.
- Cố sư tỷ tụt lại phía sau rồi. Nhìn tình hình như vậy, sợ rằng gã gậy trúc kia sẽ luyện ra Tục Cốt đan trước mất.
- Ôi, tên gậy trúc này thoạt nhìn tay gầy yếu, không nghĩ tới tay chân lại lưu loát như thế.
- Không nhất định sẽ thất bại. Có thể Cố sư tỷ có thể gắng sức đuổi kịp cũng không chừng.
...
Trong lòng của các đệ tử Đan tông đều đang an ủi mình. Dù sao đây là một trận đánh rất quan trọng. Nếu như thua, không chỉ tạo áp lực cho hai trận phía sau, còn có ảnh hưởng tới sĩ khí.
Dù sao đây là trận chiến đầu tiên. Nếu như bên nào thắng, sĩ khí bên đó sẽ được nâng cao không chỉ một hai điểm.
Nhưng bây giờ xem ra, hình như Cố Lưu Ly muốn thắng được trận này cũng không quá dễ dàng.
Phương Lâm và Mạnh Triều Dương đứng ở một chỗ, thường xuyên chú ý tới hình hình của hai người trên đan đàn.
Nhìn thấy tiến độ của Cố Lưu Ly tụt lại phía sau, trên mặt Mạnh Triều Dương tránh không được có vài phần nghiêm trọng.
Phương Lâm lại có vẻ rất bình tĩnh. Hắn đã ăn gần hết gà trong chén gà hầm, chỉ còn lại gần nửa bát canh gà, tất nhiên cũng không thể lãng phí.
- Ngươi có muốn uống hay không?
Phương Lâm vẫn vô cùng hào phóng hỏi Mạnh Triều Dương có muốn uống canh gà hay không.
Khóe miệng Mạnh Triều Dương co giật vài cái, lắc đầu.
Phương Lâm ồ một tiếng, tất nhiên là một hơi uống sạch canh gà trong chén, lúc này mới hài lòng lau miệng.
- Ngon thật.
Phương Lâm vừa tặc lưỡi, vừa nói.
Người xung quanh đều nhìn hắn với ánh mắt cổ quái. Nhất là người của Đan tông, thiếu chút nữa lại muốn chửi ầm lên.
Hiện tại đang lúc tình thế khẩn trương như vậy, Cố Lưu Ly đã chậm hơn đối thủ, con người ngươi tự nhiên còn ở nơi này ăn với uống. Có người nào không tim không phổi giống như ngươi sao?
Phía bên Vạn Dược môn, thiếu nữ kia ngược lại không quá lưu ý tới tình hình trên đan đàn, bởi vì nàng rất có lòng tin về đồng môn của mình.
Ngược lại nàng vẫn luôn quan sát Phương Lâm. Chỉ có điều càng nhìn, nàng càng phát giác Phương Lâm này thật khó coi, không thể tưởng tượng nổi lại có phẩm chất lỗ mãng đến thế.
- Sư huynh, nếu như lát nữa rút được sư huynh đi thi, tốt nhất thắng Mạnh Triều Dương kia lưu loát một chút, để ta đỡ phải đi so tài với loại người kia. Thật sự là lãng phí thời gian.
Thiếu nữ nói với người thanh niên chất phác bên cạnh.
Người thanh niên chất phác mỉm cười, nói:
- Mạnh Triều Dương không có khả năng là người bình thường. Ta không nắm chắc được bao nhiêu phần có thể thắng chắc hắn.
Thiếu nữ khẽ hừ một tiếng. Dường như nàng rất bất mãn về câu trả lời của người thanh niên.
“Nếu như đợi lát nữa ta ra thi đấu, nhất định phải khiến cho ngươi biết được sự lợi hại của bản cô nương!”
Thiếu nữ nhìn Phương Lâm đang đứng ở phía đối diện đan đàn, trong lòng lại thầm nói với mình.
Trên thạch đài, Cổ Đạo Phong và lão nhân họ Cung đang tùy ý trò chuyện với nhau. Chỉ có điều lực chú ý của hai người lại thường xuyên tập trung ở trên đan đàn.
Chỉ một lát sau, thần sắc Cổ Đạo Phong trầm xuống. Bởi vì hắn nhìn ra được, Cố Lưu Ly sợ rằng sẽ phải thua.
Trên mặt không ít trưởng lão có mặt tại đó cũng lộ vẻ lo âu. Tuy rằng Cố Lưu Ly tiến hành đâu vào đấy, nhưng tốc độ của đối thủ lại nhanh hơn nàng. Cứ như vậy, ở trên phương diện thời gian, đối thủ đã thắng nàng.
Bản thân Cố Lưu Ly cũng hiểu rõ mình đã tụt lại phía sau, muốn đuổi kịp cũng không phải không có khả năng. Nhưng khi luyện đan phải chú ý tới sự vững vàng.
Nếu như mình đẩy tốc độ lên nhanh hơn, tỷ lệ sai lầm phát sinh trong khi luyện đan cũng sẽ tăng lên. Đến lúc đó có thể sẽ càng phiền phức hơn.
Cho nên, Cố Lưu Ly đã nghĩ kỹ. Nếu ở trên tiến độ không thể cạnh tranh được với người thanh niên gầy gò này, vậy chỉ có thể phân cao thấp ở trên phương diện phẩm chất của đan dược.
Thời gian trôi qua từng chút một. Trong lúc bất tri bất giác, hơn một canh giờ đã qua đi.
- Không được rồi! Gậy trúc kia đã hoàn thành!
Đệ tử Đan tông bên này kinh ngạc kêu lên một hồi.
Chỉ thấy ngọn lửa của lò luyện đan trước thân người thanh niên gầy gò này đã biến mất. Một làn khói trắng từ bên trong lò luyện đan dâng lên.
Mùi đan nồng đậm dần dần tràn ngập ở trên đan đàn. Người ngửi thấy mùi đan này trước tiên chính là hai trưởng lão của Đan tông và Vạn Dược môn.
Trưởng lão Đan tông nhíu mày. Còn trưởng lão Vạn Dược môn lại lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Ngay sau đó, Phương Lâm và Mạnh Triều Dương cũng ngửi thấy được mùi đan này.
- Chắc là phẩm chất thượng đẳng.
Phương Lâm nói nhỏ một câu.
Mạnh Triều Dương liếc mắt nhìn Phương Lâm, thần sắc càng thêm nghiêm trọng.
Cố Lưu Ly nhìn thấy người thanh niên gầy gò này đã hoàn thành, trong lòng càng thêm bối rối.
Lại qua thời gian nửa nén hương, Cố Lưu Ly bên này cũng hoàn thành. Chỉ có điều ở trên tốc độ, hiển nhiên bên này đã kém hơn một bậc.
Còn mùi đan cũng bay ra. Hình như từ trên mùi đan, không thể nhận ra được rốt cuộc đan dược của ai có phẩm chất tốt hơn.
Cố Lưu Ly liếc mắt thoáng nhìn người thanh niên gầy gò này. Trên mặt hắn vẫn có vài phần cười lạnh, trong nụ cười càng ẩn chứa sự xem thường.
Cố Lưu Ly nắm chặt hai tay, trong lòng cũng bắt đầu lo lắng không yên.
Trưởng lão Đan tông cầm đan dược của hai người ở trong tay. Hắn cùng trưởng lão Vạn Dược môn đưa đan dược đến trên thạch đài, giao cho Cổ Đạo Phong và lão nhân họ Cung.
Lão nhân họ Cung và Cổ Đạo Phong tất nhiên muốn đích thân tới phán xét phẩm chất của đan dược. Cũng chỉ có bọn họ phán xét, mới được tin tưởng và có lực nghe theo nhất.
Khi Cổ Đạo Phong nhìn thấy hai viên Tục Cốt đan, trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Lão nhân họ Cung này lại vui vẻ ra mặt.
- Cổ lão đệ, trận đầu này, đa tạ.
Lão nhân họ Cung không cần sờ vào hai viên Tục Cốt đan kia đã mở miệng nói với Cổ Đạo Phong.
Cổ Đạo Phong không nhẹ không nặng ừ một tiếng. Hắn lập tức đứng dậy, nhìn tất cả mọi người dưới thạch đài, cao giọng nói:
- Trận đầu, Vạn Dược môn thắng.
Lời này vừa nói ra, bên phía Vạn Dược môn liền hoan hô vang dội. Bên Đan tông lại giống như có mây đen mù sương bao phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.