Tuyển Tập Đam Mỹ Ngắn Ngọt

Chương 4: Đào tâm




Trước cửa nhà Tống Hòe có một cây đào, thân cây to bằng một người ôm, mỗi năm cành lá tốt tươi dựng thẳng lên, bây giờ chỉ riêng thân cây thôi là đã có hai tầng lá, nếu tính luôn mấy cành cây cao trên kia thì là ba tầng.
Cây đào cao lớn như vậy rất hiếm có, thật ra cây này không già, lúc hạt giống được gieo cũng là lúc Tống Hòe được sinh ra, khi đó là mùa xuân, không lâu sau thì hạt giống mọc mầm chui ra khỏi mặt đất, sau đó cứ thế mà phát triển.
Lúc trước cái cây đó vẫn còn nhỏ, nhưng chỉ mới trôi qua mười năm mà nó đã lớn tới mức này, mới nhìn vào cứ tưởng cây này đã được trăm tuổi, giống như cây thành tinh vậy.
Nói đến cũng lạ, đã qua mười năm rồi mà cây đào vẫn chưa một lần kết trái, năm nào cũng trổ hoa nhưng tuyệt đối không kết trái, nếu là người khác thì đã thẳng tay chặt bỏ rồi trồng một cái cây khác rồi, cây đào không kết trái thì giữ lại cũng vô dụng, cũng may gia đình Tống Hòe trồng nó không phải vì muốn ăn đào, mà là vì muốn kỷ niệm ngày Tống Hòe sinh ra nên cứ để đấy cho nó sinh trưởng. Mỗi ngày đều chăm sóc nó thật cẩn thận.
Chờ lúc Tống Hòe lớn hơn một chút thì giao cho cậu chăm sóc, dù sao cái cây này cũng coi như là chính bản thân cậu. Tống Hòe rất thích cây đào này, lúc còn nhỏ cậu thèm ăn đào thì sẽ mong ngóng cây đào kết trái, nhưng năm nào cũng thất vọng. Cho dù vậy thì cậu cũng không hề ghét cây đào, cứ lúc nào rảnh rỗi sẽ đặt một cái ghế nhỏ ngồi cạnh nó, hoặc là ngồi thẳng lên rễ cây thô to trồi lên mặt đất, và một người một cây sẽ cùng nhau trò chuyện.
Đúng vậy, Tống Hòe thật sự trò chuyện cùng cây đào, không chỉ có một mình Tống Hòe đơn độc nói chuyện, mà cây đào cũng đáp lại cậu, Tống Hòe có cảm giác cây đào này thật sự đã thành tinh.
Từ nhỏ đến lớn Tống Hòe thích nhất là trò chuyện cùng cây đào. Cậu không có bạn bè, cho nên cậu xem cây đào này như một người bạn, chuyện gì cũng nói sạch sẽ cho bạn mình nghe, còn đối với những gì cậu tâm sự, cây đào đều tiếp thu, rồi sau đó nêu lên ý kiến và đưa ra lời khuyên cho cậu.
Trong lòng Tống Hòe, ngoại trừ việc cây đào không nhúc nhích thì nó thật sự rất giống một con người. Nhưng nếu nói cây đào không nhúc nhích thì cũng không đúng cho lắm, cây đào vẫn nhúc nhích, nếu nó cảm thấy vui thì cành cây sẽ lay động, khiến lá cây phát ra âm thanh sàn sạt giống như đang cười. Khi Tống Hòe ôm nó thì nó cũng sẽ làm cho nhánh cây lay động sàn sạt để đáp lại cậu.
Cho tới bây giờ bọn họ đều dưới hình thức này sống cùng nhau, dần dần trong lòng Tống Hòe bắt đầu cảm thấy không thỏa mãn, cậu hy vọng có một ngày cây đào sẽ ôm lấy cậu giống như một người bạn, mà không chỉ dùng thanh âm để đáp lại cậu.
Đối với việc Tống Hòe trò chuyện cùng cây đào, người lớn chỉ nghĩ là cậu đang tự nói chuyện một mình, không ai nghĩ rằng cậu thật sự cùng trò chuyện với cây đào. Bọn họ trêu chọc cậu là sao lúc nào Tống Hòe cũng trò chuyện với cây đào đó, Tống Hòe nói rằng cậu đang trò chuyện cùng bạn, cây đào đó có thể nói chuyện, nhưng người lớn chỉ xem đó là lời nói của con nít, mà đó đúng là lời nói của con nít, chỉ có điều, bình thường thì lời nói của trẻ con mới là lời nói chân thật nhất.
Bọn họ luôn như vậy, Tống Hòe rất bất bình bởi vì người lớn không ai tin cậu, cậu cố gắng nghiêm túc giải thích với họ là cây đào thật sự biết nói, cậu còn yêu cầu cây đào nói thử cho họ nghe, nhưng những gì cây đào nói chỉ có cậu mới nghe được, bọn họ lại không nghe được, lúc này cậu mới phát hiện chỉ có bản thân mới nghe được lời nói của cây đào.
Cậu không còn muốn chứng minh rằng cây đào biết nói nữa, cũng không để ý sự trêu chọc của người lớn. Cậu vẫn trò chuyện cùng cây đào mỗi ngày, những đứa trẻ trong thôn đều không thích chơi với cậu, bởi vì cậu suốt ngày chỉ trò chuyện cùng cây cối, bọn chúng tưởng cậu bị ngốc. Thế giới của trẻ con rất đơn thuần, đối với những người chúng không thích chúng sẽ cười nhạo, bao vây, bắt nạt rồi tẩy chay, bọn chúng chủ yếu là tẩy chay cậu, xúi đám trẻ khác cô lập cậu để cậu cô đơn lẻ loi một mình.
Tống Hòe chỉ còn một người bạn là cây đào. Nhưng mà cũng không sao, cậu có cây đào là đủ rồi.
Ngày sinh nhật lần thứ mười lăm, người nhà mua cho Tống Hòe một cái bánh kem siêu lớn, năm nào bọn họ cũng mua bánh kem, nhưng bánh kem năm nay là lớn nhất. Lúc chạng vạng, gia đình quây quần lại với nhau cùng hát chúc mừng sinh nhật, chúc cậu những lời chúc tốt lành, bảo cậu cầu nguyện, sau đó cắt bánh kem thành những miếng bánh nhỏ, mỗi người một phần.
Trong tiếng cười rôm rả, Tống Hòe nhìn thoáng qua cây đào đang lẳng lặng đứng ngốc trong sân, giấu miếng bánh kem lớn nhất, còn đem một cây nến chưa cháy hết giấu luôn.
Chờ đến khi vui chơi đã đời thì trời đã tối, đám người giải tán. Ba của Tống Hòe ra ngoài tìm bạn bè nói chuyện phiếm, còn mẹ cậu thì ở trong phòng khách thu dọn bãi chiến trường, lau dọn đống bánh kem rơi trên sàn nhà.
Tống Hòe bưng miếng bánh kem kia đến dưới cây đào, cậu không giấu diếm mẹ, chuyện này cậu đã làm rất nhiều lần, từ lần đầu tiên người nhà mua bánh kem sinh nhật cho cậu, sau khi cùng mừng sinh nhật với gia đình, cậu sẽ tiếp tục mừng sinh nhật cùng cây đào, mẹ cậu luôn biết điều đó.
Đem bánh kem được giữ gìn cẩn thận để dưới tàng cây, cắm ngọn nến, Tống Hòe tìm bật lửa đốt nến, ném bật lửa qua một bên rồi nhìn về phía cây đào.
“Sinh nhật vui vẻ, bé con. Cậu đã trở thành thiếu niên mười lăm tuổi rồi.”
“Sinh nhật của tôi cũng là sinh nhật của cậu, hôm nay là sinh nhật của cả hai chúng ta, chúng ta đều mười lăm tuổi rồi.”
“Ừm, hôm nay cũng là sinh nhật của tôi.”
“Quy tắc cũ, cậu hát mừng sinh nhật tôi trước, sau đó tôi hát mừng sinh nhật cho cậu.”
Tống Hòe lẳng lặng nghe cây đào hát khúc hát mừng sinh nhật, sau đó tới lượt cậu hát thêm một lần, rồi cùng nhau chúc mừng sinh nhật hai người. Giọng của cây đào là giọng nam trầm thấp, mang lại cảm giác rất thành thục giống như người lớn vậy, còn giọng của Tống Hòe rất trong trẻo giống như một đứa trẻ mãi không lớn, cậu rất thích giọng nói của cây đào, rất êm tai.
“Chúng ta cùng nhau ước nguyện đi.”
Tống Hòe nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, trong lòng nghĩ: không biết nguyện vọng của cây đào là gì nhỉ, sau đó cậu nghiêm túc ước nguyện, rồi mở mắt.
“Quả đào nhỏ, cậu ước gì vậy?”
“Không phải nói ra sẽ không linh hả?”
“Người khác nói ra sẽ không còn linh nghiệm, nhưng chúng ta thì khác, cậu nói với tôi, tôi cũng nói với cậu thì ước nguyện sẽ linh nghiệm.”
“Vậy cậu ước gì vậy?”
“Tôi muốn cậu vĩnh viễn ở bên cạnh tôi.”
“Nguyện vọng của cậu chính là nguyện vọng của tôi, tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu.” Cây đào thốt lên lời hứa hẹn.
“Thật vậy hả?”
“Thật mà.”
“Cậu thề đi?”
“Tôi thề!”
Có lời hứa của cây đào, Tống Hòe cảm thấy yên tâm.
Tống Hòe mười lăm tuổi lên cao trung, tuy nhiên vẫn không có ai làm bạn với cậu. Bởi vì trường học gần nhà nên mỗi cuối tuần cậu sẽ về nhà một lần, mỗi lần về nhà cậu sẽ trò chuyện với cây đào thật lâu.
Cứ như vậy trôi qua một năm, lúc cậu mười sáu tuổi, Tống Hòe lên năm hai cao trung, còn chưa tới khai giảng thì mẹ cậu đã đến trường làm thủ tục chuyển trường cho cậu, cậu hỏi mẹ vì sao lại chuyển trường, mẹ nói là họ phải chuyển nhà trong kỳ nghỉ hè này. Thật ra bọn họ đã dọn dẹp xong xuôi, nhà mới cũng đã tìm được, tất cả đã được chuẩn bị hoàn tất mới nói chuyện này với con trai.
Chuyển nhà? Tống Hòe chưa từng nghĩ đến điều này, cậu cho rằng mình sẽ mãi ở trong cái thôn nhỏ này, nhìn ba mẹ đang bận rộn dọn dẹp đồ đạc, Tống Hòe nói rằng mình không muốn chuyển nhà, cậu không muốn rời khỏi nơi này.
“Vì sao không muốn chuyển đi? Cả gia đình chúng ta sẽ dọn đến đó, ông bà cũng đi chung mà, con không có bạn bè ở đây thì sao lại lưu luyến nơi này?”
“Con có bạn, cây đào chính là bạn của con, con đi rồi thì cậu ấy làm sao bây giờ?”
“Cây đào? Cái cây ở ngoài cổng hả? Vậy con đi nói cho cây đào, sau này nếu được thì sẽ trở về thăm nó, nhà này sẽ không bán đi, cây đào cũng sẽ không bị chặt.”
“Nhưng mà con không muốn rời xa cây đào, con đi rồi sẽ không có ai cùng cậu ấy nói chuyện, con thích nơi này, không có bạn bè cũng không sao hết, con có cây đào là đủ rồi, con muốn ở lại.”
Mẹ Tống Hòe quăng cho cậu ánh mắt ý bảo đừng kiếm chuyện nữa, Tống Hòe biết là sẽ không thay đổi được quyết định của mẹ, cậu chắc chắn phải rời đi rồi.
“Quả đào nhỏ, cậu có nghe thấy chưa? Chúng tôi chuẩn bị chuyển nhà, sẽ nhanh chóng chuyển đi nơi khác.”
“Tôi nghe rồi, tôi còn nghe thấy cậu cãi nhau với mẹ.”
“Tôi không muốn đi.”
“Tôi biết.”
“Cậu biết cái gì?”
“Biết cậu không muốn đi.”
“Vậy cậu phải làm sao bây giờ?”
“Tôi? Tôi ở chỗ này chờ cậu trở về nha.”
“Tôi còn chưa biết khi nào mới có thể quay về nữa?”
“Tôi chờ cậu.”
“Nếu tôi không thể quay về thì sao?”
“Tôi đi tìm cậu.”
“Thật vậy hả?”
“Thật mà.”
Giống đêm đó cùng hứa hẹn với cây đào, Tống Hòe dựa vào thân cây lau nước mắt.
“Cậu không được nuốt lời.”
“Không đâu.”
“Có phải ước nguyện nói ra sẽ không linh nghiệm nữa không? Tôi đã ước sẽ được bên cạnh cậu mãi mãi, nhưng mà bây giờ lại phải rời xa cậu.”
“Linh chứ, chúng ta chỉ cách xa nhau một thời gian ngắn, sau này vẫn sẽ ở bên nhau.”
“Tôi không hiểu, tại sao mẹ lại không cho tôi ở lại chỗ này?”
“Bọn họ phải chuyển đi, nếu để cậu một mình ở nơi này sẽ làm bọn họ lo lắng. Cậu là con trai của bọn họ, luôn bên cạnh cha mẹ là tốt nhất, hơn nữa cậu đến nơi khác sẽ kết giao được với rất nhiều bạn mới, cậu không thích sao? Cậu sẽ có rất nhiều bạn.”
“Tôi có một người bạn là đủ rồi.”
“Nếu như sau này cậu có rắc rối gì thì sẽ cần bạn bè đến giúp đỡ, không phải loài người có càng nhiều bạn càng tốt hả?”
“Tôi cảm thấy chỉ cần có cậu là đủ rồi.”
Trong lúc nhất thời bầu không khí đột nhiên an tĩnh lại, Tống Hòe bướng bỉnh làm cho cây đào chỉ có thể ừ một tiếng, nói thêm một câu “Sau này cậu sẽ hiểu”, nhưng Tống Hòe lại không muốn hiểu chút nào.
Yên lặng một lát, Tống Hòe mở miệng: “Bọn họ trồng cậu, vậy cậu cũng coi như là con của họ, vì sao không mang cậu theo chứ?”
“Nhìn đi, làm sao họ mang tôi đi được?”
Tống Hòe nhìn thân cây to lớn, lại im lặng, không có tinh thần.
Trong đêm tối, cây đào đột nhiên phát ra ánh sáng màu xanh lục, toàn bộ cây đều được bao quanh trong ánh sáng, ánh sáng màu xanh không quá rực rỡ cũng không quá chói mắt.
Cây đào quơ quơ cành khô, lá cây cọ xát nhau phát ra tiếng sàn sạt, một viên đá màu xanh lục trồi lên từ thân cây, lẳng lặng bay tới trước mặt Tống Hòe rồi lẳng lặng dừng lại.
Tống Hòe nhìn chằm chằm viên đá màu xanh tròn vo to bằng móng tay út trước mặt, “Đây là cái gì?”
“Cái này gọi là đào tâm, cậu giữ nó đi, sau này cho dù cậu có ở bất cứ đâu, tôi đều có thể tìm được cậu nhờ vào nó.”
“Đây là trái tim của cậu hả?”
“Theo cách nói của loài người các cậu thì là như vậy.”
“Vậy nếu không có tim thì cậu sẽ chết sao?”
“Không đâu.”
Tống Hòe cất viên đá bảo bối vào túi, thấy không an toàn lắm nên âm thầm quyết định đợi lát nữa tìm một sợi dây đỏ xâu nó vào, mang trên cổ, như vậy sẽ không bị mất.
“Cái này có tính là tín vật đính ước không?” Tay vỗ vỗ viên đá, Tống Hòe đột nhiên hỏi.
Cây đào khẽ cười một tiếng, “Cậu biết ý nghĩa của tín vật đính ước không?”
“Biết chứ, tôi có đọc trong sách, tín vật đính ước là đưa một vật gì đó cho người mình thích, vậy cậu không thích tôi hả?”
“Thích chứ, nhưng mà……”
“Vậy là đúng rồi, cậu thích tôi, tôi cũng thích cậu, chúng ta thích nhau, vậy tôi có nên tặng cậu quà đáp lễ gì gì đó không? Nhưng tôi không có vật nào quý giá để tặng cậu hết.”
Tống Hòe cau mày, nghĩ không ra nên tặng gì cho cây đào.
“Không cần đồ vật gì đó quý giá đâu, chỉ cần là vật bé con đưa cho tôi thì đều là vật quý giá nhất.”
“Vậy hả, vậy tôi tặng cậu một cái…… hôn nha.”
Tống Hòe tiến lên, nhắm mắt lại một cách thành kính, hôn lên thân cây đào đang tỏa ánh xanh, mềm mại lại ấm áp, thấm nhuần vào lòng Đào Hoa.
Hai ngày sau, Tống Hòe theo gia đình rời đi, Đào Hoa yên lặng nhìn hình bóng cậu rời đi.
Không sao đâu, có một ngày, tôi sẽ đi tìm cậu.
Đổi nơi sinh sống, không biết có phải do Tống Hòe không có Đào Hoa để cùng trò chuyện, không có ai chửi cậu là đồ điên, nên sau khi khai giảng cậu nhanh chóng làm quen được vài người bạn.
Mỗi ngày ở trường mới cùng với bạn mới hi hi ha ha chạy tới nhà ăn ăn cơm, cùng nhau nhắc nhở mỗi khi đối phương ngủ gà ngủ gật ở trong giờ học, cùng nhau cho bạn chép bài khi không kịp làm bài tập về nhà.
Dần dần, cuộc sống của cậu càng lúc càng phong phú, nhưng Tống Hòe lại cảm thấy trong lòng rất trống rỗng, không có Đào Hoa bên cạnh, không thể trò chuyện với cậu ấy, không còn nghe được âm thanh tràn ngập từ tính của cậu ấy làm cho cậu cảm thấy không quen, cậu rất nhớ Đào Hoa, ban ngày cho dù buồn đến mức nào cũng cố gắng tỏ ra vui vẻ, nhưng đến khuya, cậu hoàn toàn tiến vào trạng thái u buồn.
Tôi rất nhớ cậu. Đêm nào Tống Hòe cũng thì thầm lời này trong lòng.
Sau khi năm hai cao trung kết thúc, Tống Hòe có quay về quê một lần, trò chuyện cùng Đào Hoa nguyên cả buổi tối. Nhưng chỉ có một đêm, ngày hôm sau mẹ cậu thúc giục cậu trở về, vì thế bọn họ lại cách xa.
Năm ba cao trung rất bận rộn, Tống Hòe cảm thấy việc học rất áp lực, cho dù cậu không có chí cầu tiến thì khi nhìn thấy bạn bè xung quanh liều mạng đỗ cho bằng được các trường đại học trọng điểm, bất tri bất giác cậu cũng bắt đầu bị bạn bè ảnh hưởng, cậu học hành cả ngày lẫn đêm, vội vội vàng vàng y như con quay, vội đến mức cậu không có thời gian để thở dốc thì huống chi là nhớ đến Đào Hoa. Nhưng bởi vì cậu thật sự quá mệt mỏi, mệt đến mức không nghĩ được điều gì nữa, chỉ muốn được ngủ một giấc cho đã.
Cho dù không nhớ tới Đào Hoa thì cũng không có nghĩa là cậu đã quên cậu ấy, mỗi khi vuốt ve đào tâm, Tống Hòe đều cảm thấy Đào Hoa vẫn luôn làm bạn bên cạnh mình.
Trong bầu không khí nặng nề khẩn trương, lúc kì thi đại học chỉ còn một tháng nữa là đến thì Tống Hòe đột nhiên bị bệnh.
Viêm ruột thừa cấp tính. Lúc đang ở trường thì cậu đau quá nên té xỉu, sau đó được đưa vào bệnh viện cấp cứu và sự việc được thông báo cho cha mẹ cậu ngay sau đó.
Tống Hòe từ từ tỉnh lại, đầu tiên ánh vào mi mắt là vách tường trắng bóng với cái chăn họa tiết sọc xanh đặc trưng, nhìn nhìn người mình cũng đang mặc một bộ đồ sọc xanh sọc trắng của bệnh nhân, lúc này cậu mới biết mình đang ở bệnh viện, và hiện tại đang nằm trên giường bệnh.
Phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có một mình cậu.
Tay Tống Hòe chống một bên, đang tính lấy sức ngồi dậy thì đột nhiên thấy người mình đau điếng, tay mềm nhũn, thân thể hẫng một cái rồi ngã ngược lại trên giường, mém chút nữa thì đầu bị đập vào cạnh giường.
Lúc này cậu mới cảm giác được bụng mình đang đau đớn từng cơn từng cơn làm cậu hơi cuộn người lại.
Tiếng mở cửa truyền tới, cửa phòng bệnh được người bên ngoài mở ra, một người phụ nữ tay xách theo bình thủy bước đến. Tống Hòe ngước mắt nhìn thì thấy đó là mẹ cậu.
Mẹ Tống liếc mắt một cái thì nhận ra con trai mình đã tỉnh, ngay lập tức cảm thấy cực kỳ vui mừng, nhưng thấy cậu vừa tỉnh dậy đã giãy giụa trên giường thì nhíu mày một cái, nhanh chóng đặt bình thuỷ trên bàn cạnh giường, bước tới ngăn lại hành động của con trai.
“Đừng lộn xộn đừng lộn xộn, con vừa mới phẫu thuật xong, trước hết phải nghỉ ngơi cho tốt đã.”
Mẹ Tống kéo cơ thể đang cuộn tròn của cậu thẳng ra, sờ sờ mặt cậu, kết quả là nguyên bàn tay dính đầy mồ hôi, “Sao đổ mồ hôi nhiều vậy? Có phải hết thuốc tê nên giờ vết mổ lại đau đúng không?”
Mặt Tống Hòe hơi tái nhợt mà gật gật đầu, mẹ Tống đau lòng vuốt ve mặt và tóc mai cậu, “Đau một lát rồi hết, ráng chịu đựng nha con.”
Cuối cùng bà lại hỏi: “Con vừa mới phẫu thuật xong nên bây giờ không được ăn gì hết, nhưng bác sĩ có nói là con có thể ăn thức ăn lỏng, cho nên mẹ có về nhà nấu một ít cháo, chắc con đói bụng rồi ha, uống chút cháo lót dạ đi.”
Tống Hòe nhìn mẹ cậu đang lấy muỗng ra, hỏi: “Mẹ, con bị sao vậy?”
Cậu chỉ nhớ là mình đang học ở trường, đột nhiên bụng rất đau, cậu cứ nghĩ mình bị tiêu chảy, vừa định xin phép giảng viên đi nghỉ ngơi thì bụng đột nhiên quặn đau, cậu bị cơn đau phát sinh này làm cho té xỉu, cho nên bây giờ cậu không biết mình bị bệnh gì.
“Là viêm ruột thừa cấp tính, nhưng bây giờ đã không sao rồi, con không cần lo lắng, việc học cũng không cần lo, mẹ đã xin nghỉ cho con rồi. Trước hết phải ở bệnh viện nghỉ ngơi cho tốt, bốn năm ngày là khỏe lên thôi, đến lúc đó sẽ cho con xuất viện, mẹ cũng sẽ ở đây chăm sóc cho con.”
Đợi cháo nguội bớt, mẹ Tống bưng chén, cầm muỗng cháo định đút cho Tống Hòe.
Tống Hòe hơi xấu hổ nghiêng nghiêng đầu, “Mẹ, mẹ để con tự ăn đi, con chỉ bị viêm ruột thừa chứ không có bị thương, con tự mình ăn được mà.”
Mẹ Tống không chịu, cũng không buông chén xuống, nói: “Mẹ đút con thì có sao đâu? Ngại hả? Lúc con còn nhỏ toàn là mẹ đút con ăn, để cho con tự ăn thì con còn không chịu, bây giờ lại chê, không muốn mẹ đút cho đúng không?”
Tống Hòe bất đắc dĩ, “Không có, con không có chê mẹ……”
“Không phải thì há mồm, a ~”
Tống Hòe nhìn mẹ mình giống như đang dỗ con nít, trong lòng rất bất đắc dĩ, nhưng mà cũng không khuyên được mẹ mình, vì thế há mồm uống cháo, ngay sau đó là muỗng thứ hai.
Tống Hòe: “……”
Uống cháo xong, Tống Hòe đi WC một cái rồi mới nằm trên giường trò chuyện với mẹ mình.
Hai ngày nay vừa lúc ba cậu đi nước ngoài công tác nên không tới đây được, tuy nhiên đã có người thông báo tình hình Tống Hòe cho ba cậu, cho dù ông có lo lắng cũng không quay về ngay được, cũng may sau khi Tống Hòe phẫu thuật xong không còn vấn đề gì nữa thì ông mới thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Tống gửi tin nhắn báo cho ông là Tống Hòe đã tỉnh lại, ông cố gắng kiên nhẫn được vài phút, rồi mới yêu cầu gọi điện video với con trai.
Tống Hòe vừa mới mở màn hình đã thấy ba cậu xuất hiện trên màn hình di động, ba Tống ở đầu dây bên kia liếc mắt một cái liền nhìn thấy gương mặt tái nhợt của con trai, kế bên là vợ mình đang chụm đầu vào chen chúc ở một góc màn hình.
“Ba.” Tống Hòe kêu một tiếng.
“Haiz ~ con trai, bây giờ cảm thấy sao rồi? Còn khó chịu không?” Ba Tống dùng gương mặt nghiêm túc của mình nở nụ cười hiền từ hòa ái với con trai, bởi vì gương mặt tươi cười lộ ra nhiều nếp nhăn, nếu so với trước kia thì hốc hác hơn nhiều.
“Đỡ hơn rồi, bây giờ không cảm thấy khó chịu nữa.” Tống Hòe nhìn gương mặt hốc hác của ba trong di động, trong lòng cảm thấy chua xót, công việc của ba chắc là bận bịu lắm, lại còn phải lo lắng cho thằng con lớn đầu này nữa, điều này làm cậu cảm thấy rất khó chịu.
“Nhìn gương mặt trắng nhách của con đi, vết mổ còn đau đúng không, con mới phẫu thuật xong, nhớ nghỉ ngơi cho tốt, ngoài ra những việc khác không cần con quan tâm, cùng lắm hai ngày sau ba sẽ về, đến lúc đó sẽ đem đồ ăn ngon về cho con.” Ba Tống ở trong video tinh tế dặn dò, Tống Hòe cũng nghiêm túc mà nghe, thỉnh thoảng gật gật đầu.
Gọi video rất lâu, ba Tống muốn nói thêm nữa nhưng nghĩ đến con trai cần phải nghỉ ngơi, nên nói tạm biệt với vợ và con trai, sau đó cúp video.
Lúc Tống Hòe tỉnh lại là buổi chiều, lại trò chuyện rất lâu với ba Tống nên cảm thấy hơi mệt, mẹ Tống nhìn thấy con trai ủ rũ thì bắt cậu ngủ một giấc. Dù gì bây giờ cũng đã đến bữa tối, bà cần phải trở về nấu vài món ăn, sẽ quay lại nhanh thôi.
Tống Hòe gật gật đầu, ngoan ngoãn nằm trên giường, đôi tay đặt ở bên ngoài chăn mỏng, nhắm mắt lại.
Mẹ Tống nhìn cậu một lát rồi mới rời khỏi phòng bệnh, cẩn thận đóng cửa để chắc chắn rằng không có ai đến làm phiền cậu nghỉ ngơi. Tống Hòe ở trong phòng bệnh dành cho ba người, nhưng hiện tại trong này chỉ có một mình cậu, bên cạnh là hai cái giường bệnh trống không, cho nên sẽ không có ai đến làm phiền cậu.
Mẹ Tống mới rời đi không lâu thì Tống Hòe mở mắt ra, cậu thực sự rất mệt mỏi, nhưng cho dù nhắm mắt lại cũng không ngủ được, dứt khoát trợn tròn mắt nhìn trần nhà.
Đầu óc trống rỗng lại đột nhiên nhớ tới Đào Hoa, muốn biết cậu ấy ở quê nhà sống có tốt không, muốn biết cậu ấy ở đó một mình có cảm thấy cô đơn hay không, muốn biết cậu ấy có cảm thấy khó chịu khi không có ai cùng trò chuyện hay không, muốn biết cậu ấy có nhớ cậu không.
Cậu rất nhớ cậu ấy, muốn cùng cậu ấy trò chuyện, trò chuyện cùng Đào Hoa là khoảnh khắc làm cậu thoải mái nhất, cậu rất muốn gặp cậu ấy.
Đào Hoa là bạn cậu, nhưng cậu lại không cảm thấy mình có thể ở bên Đào Hoa vĩnh viễn, vì tuy rằng Đào Hoa có thể nói, nhưng bản thể vẫn là một cái cây, cậu có muốn cũng không mang theo bên mình được.
Vào lúc 5 giờ chiều, mẹ Tống mang cơm đến, Tống Hòe vẫn tiếp tục uống cháo, mẹ Tống cũng có mang theo một phần ăn cho bà. Bệnh viện này cách trường học rất gần, lại vừa lúc hôm nay là ngày nghỉ cuối tháng, vì thế sau đó bạn bè của Tống Hòe lục tục kéo tới thăm cậu, mang theo trái cây với hoa, nói là chỉ có thể đến thăm cậu một chút, sau đó phải về nhà.
Mẹ Tống ngồi bên cạnh dùng dao gọt hoa quả cắt một quả táo thành nhiều miếng nhỏ, sau đó cắm cây tăm lên rồi đưa cho Tống Hòe, Tống Hòe ăn hai ba miếng rồi không ăn nữa, cậu không thích ăn táo lắm, cho dù là táo xanh hay táo đỏ, ăn xong sẽ có cảm giác bụng hơi căng, trướng trướng rất khó chịu.
Phòng bệnh có TV, mẹ Tống sợ cậu chán nên mở kênh tổng hợp trên TV, đó là một tiết mục hài, tiếng cười lan khắp phòng bệnh. Nhìn mẹ Tống bị tiết mục hấp dẫn, coi được một tình tiết hài hước nào đó thì cười nghiêng cười ngả, Tống Hòe lại không get được điểm gây cười, không phải do điểm gây cười của cậu quá cao, mà là tâm tư của cậu không đặt trên tiết mục truyền hình, dù xem TV nhưng trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mẹ Tống cười nửa ngày, cuối cùng cũng nhận ra con trai mình không bình thường cho lắm, tưởng con trai không thích chương trình này nên chuyển kênh, nhưng con trai vẫn không có tí hứng thú nào, dứt khoát tắt TV.
“Con trai, con sao vậy? Tâm tình không tốt sao? Vẫn thấy chán hả?” Mẹ Tống cẩn thận hỏi.
“Có hơi chán.” Tống Hòe thành thật trả lời, thật ra nguyên nhân một nửa cũng là do quá chán.
“Vậy con muốn chơi game không?”
“Không muốn chơi.”
“Vậy trò chuyện với mẹ đi?”
“Không muốn nói chuyện.” Không phải không thích trò chuyện với mẹ, chỉ là hiện tại Tống Hòe không muốn mở miệng nói chuyện.
“Vậy con buồn ngủ chưa?” Mẹ Tống vắt hết óc nghĩ ra những thứ có thể khiến cho con trai hứng thú, nhưng nói ra vài thứ lại không có tác dụng, cuối cùng chỉ có thể để cho con trai đi ngủ, nhưng mà hôm nay con trai đã ngủ hết cả buổi trưa, bây giờ chắc không cảm thấy buồn ngủ đâu.
Quả nhiên, bà nghe con trai nói: “Không muốn ngủ.” Nhưng nguyên nhân không phải do đã ngủ nguyên một buổi trưa cho nên bây giờ ngủ không được, nhưng mẹ Tống không biết điều này.
“Mẹ, có phải hai ngày sau con có thể xuất viện rồi đúng không?” Tống Hòe thấy mẹ lo lắng nên chủ động nói.
“Ừ, nếu không có gì trục trặc thì chắc là vậy, vết thương lành là được xuất viện rồi.”
Hai ngày, lâu quá đi. Hai ngày sẽ bị mất rất nhiều cơ hội để ôn tập bài vở. Sắp thi đại học rồi nên cậu quyết tâm phải đạt được thành tích tốt trong kỳ thi này.
“Mẹ, ngày mai mẹ đến trường mang tập sách của con đến đây đi, nằm không cũng chán nên con có thể đọc sách, coi như không lãng phí hai ngày để ôn bài.” Tống Hòe nhìn thấy mẹ cậu muốn nói gì đó, bổ sung một câu: “Mẹ yên tâm đi, con sẽ không tự làm mình mệt mỏi đâu, ôn bài mệt thì con sẽ nghỉ ngơi mà.”
“……Được rồi.” Mẹ Tống thấy con trai học tập chăm chỉ thì cảm thấy đau lòng, nhưng cũng rất vui, cuối cùng chỉ có thể than thở một tiếng mà đáp ứng.
Đêm khuya, Tống Hòe lẳng lặng nằm ở trên giường, mẹ Tống đang ngủ ở bên cạnh.
Tống Hòe hơi lạ giường nên trằn trọc rất lâu mới cảm thấy hơi buồn ngủ, cậu nhắm hai mắt, chợt thấy đào tâm trước ngực nóng lên, trong lúc ý thức cậu mơ mơ màng màng, cảm giác có thứ gì đó chạm vào mặt cậu, trong lòng giật mình một cái rồi tỉnh lại.
Tống Hòe mở to mắt, tuy trong phòng bệnh rất tối nhưng do có ánh đèn ngoài hành lang hắt vào nên có thể miễn cưỡng nhìn thấy đồ đạc xung quanh. Thứ đầu tiên ánh vào mi mắt Tống Hòe là một cánh tay, tầm mắt theo bản năng dọc theo cánh tay đó nhìn lên, nhìn thấy một bóng người, Tống Hòe sửng sốt, trái tim co rụt lại, há mồm.
“…… Ưm……”
Người đàn ông dùng tay bịt miệng Tống Hòe, chặn lời Tống Hòe muốn nói trong họng, đè lại tay chân đang giãy dụa của Tống Hòe.
“Đừng sợ, là tôi đây.” Người đàn ông nhẹ giọng nói với Tống Hòe.
Bỗng nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc, Tống Hòe ngẩn ra, động tác đang giãy giụa thì ngừng lại, người đàn ông thấy cậu đã bình tĩnh rồi thì buông ra, tay thả xuống.
Trong bóng đêm, Tống Hòe lăn một cái rồi bò dậy, mở to hai mắt, cố gắng muốn nhìn rõ gương mặt của người đàn ông, nhưng không nhìn rõ lắm, chỉ nhìn thấy thân hình của hắn ta mảnh khảnh cao ráo nhưng rất có lực, nhưng cậu biết chắc chắn là cậu chưa từng gặp qua người này, nhưng giọng nói……
“Đào…… Hoa……??” Tống Hòe kinh ngạc nhỏ giọng nói.
“Là tôi, tôi tới rồi.” Đào Hoa ôn hòa nói.
Tống Hòe nhìn thoáng qua bên cạnh, mẹ Tống đang ngủ rất say, động tĩnh của hai người vẫn chưa đánh thức bà, cậu yên tâm, lực chú ý một lần nữa chuyển tới Đào Hoa vừa mới xuất hiện.
“Cậu…… không phải cậu…… làm sao mà cậu……” Tống Hòe nhỏ giọng, cậu muốn hỏi là không phải Đào Hoa là một cái cây sao, làm sao có thể biến thành người, vì sao lại ở chỗ này.
Đào Hoa thấy cậu khó nói, còn phải lo lắng đánh thức mẹ cậu, quơ tay lên, tùy tiện bày ra một cái kết giới cách âm, lúc này mới nói: “Tôi tu luyện thành người rồi đến đây để tìm cậu.”
“Tu luyện?” Tống Hòe cảm thấy những điều mình mới nghe được rất ảo, không đúng, cũng không ảo lắm, dù sao Đào Hoa lúc còn là một cái cây đã có thể nói chuyện rồi, vì vậy tại sao lúc cậu ấy biến thành người mình lại ngạc nhiên chứ, thật là hết hồn hết vía.
“Sao cậu lại đến đây?” Cậu đổi đề tài.
“Tôi tới đây để tìm cậu mà, không phải lúc trước đã thỏa thuận rồi hả, một ngày nào đó tôi sẽ đi tìm cậu, sau đó chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.” Đào Hoa nói một cách đương nhiên.
Ở bên nhau gì đó…… Tống Hòe cảm thấy mặt mình đang nóng lên, không hiểu sao lúc cậu nói lời này thì cảm thấy rất bình thường, không có ý nghĩ sai trái nào hết, thế mà khi tới miệng Đào Hoa lại cảm thấy rất mờ ám, làm người ta phải nghĩ đến cái trường hợp kia.
“Cậu biến thành người thì cây đào sẽ biến mất hả?”
“Không có, cây đào vẫn ở chỗ cũ, tôi chỉ làm một vài thủ thuật che mắt, người bình thường sẽ không nhận ra.” Trong mắt người khác, cây đào kia sẽ chết héo trong vòng 10 ngày tới.
Buổi tối không phải là thời gian thích hợp để trò chuyện, Tống Hòe dùng tay che miệng, nhẹ nhàng ngáp một cái, khóe mắt rớm nước. Ban đầu chỉ có hơi buồn ngủ, còn bây giờ cậu thật sự rất mệt, nhưng có điều Đào Hoa còn đang ở đây, cậu cảm thấy nếu mình mặc kệ Đào Hoa mà đi ngủ thì không tốt cho lắm.
Đào Hoa thấy Tống Hòe buồn ngủ, lúc nói chuyện thì mắt vừa mở vừa khép, thanh âm cũng hơi hàm hồ nên anh liền bảo cậu đi ngủ.
“Vậy còn cậu?” Tống Hòe dùng thanh âm hàm hồ hỏi.
“Tôi không cần ngủ, đừng lo.” Đào Hoa nói.
Tống Hòe gật đầu, nằm xuống đắp chăn lên, nói câu chúc ngủ ngon rồi nhắm mắt ngủ ngon lành.
Đào Hoa nhìn Tống Hòe không hề đề phòng anh, cứ thế mà ngủ, khóe miệng lộ ra ý cười, thấp giọng nói: “Ngủ ngon, mộng đẹp, bé con của anh.”
Cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Tống Hòe.
Nếu anh đã đến bên cạnh em, vậy sau này sẽ mãi mãi ở bên cạnh em, còn những chuyện khác để sau rồi nói.
—— Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.