Tùy Thân Không Gian Ở Thế Giới Ma Pháp

Chương 36: Pháp thần




Đi vào trong điện mới phát hiện nơi này giống như đã bị càn quét qua, trống huơ trống hoác, không có tí tẹo xa hoa nào như trong mong đợi cả.
Trước mặt là 1 khối băng cứng, sạch boong như được lau chùi, giống như tấm gương phản chiếu ra 2 bóng dáng. Phía trên là đèn chùm bằng băng được điêu khắc tinh mĩ, mỗi ngọn đèn bề ngoài không giống nhau nhưng đều được khảm ma tinh quang hệ cao cấp, đem toàn bộ đại điện chiếu sáng ngời.
Lâm Hoài lắc đầu nói với Frey: “Không có chuyện gì đâu, tin tôi đi.”
“Được.” Frey lên tiếng. Tuy không biết nguyên nhân chân chính nhưng Lâm Hoài làm gì cũng có lí do của mình, ở chung với nhau lâu như vậy, tín nhiệm đối với Lâm Hoài tuyệt đối không chỉ là do hoàn cảnh mà nảy sinh nhất thời.
[Ta ở trong điện chờ cậu, có việc muốn nói với cậu.] bên tai Lâm Hoài đột nhiên vang lên một giọng nói.
Lâm Hoài đột nhiên ngẩng đầu nhìn không trung, chỉ nhìn thấy con ếch thông minh phiên bản phóng đại hoá thành 1 làn khói biến mất. Sờ sờ ót, vừa rồi là ai nói chuyện với mình? Liền quay qua hỏi Frey, “Câu vừa rồi anh nói là có ý gì?”
Frey không hiểu: “Tôi nói cái gì cơ?”
Lâm Hoài sờ ót, thật sự vạn phần quỷ dị, chẳng lẽ là mình nghe nhầm sao? Chuột kiên cường nhảy lên bả vai Lâm Hoài, nhìn chằm chằm chỗ làn khói biến mất, nức nở 1 tiếng đem đầu vùi vào hõm vai Lâm Hoài.
Cho dù Lâm Hoài nói không thành vấn đề nhưng Frey vẫn cẩn thận lôi kéo Lâm Hoài, tuỳ ý 2 người tiến sâu vào trong trung tâm tầng hầm. Trung tâm kia đường kính vừa đúng 35 thước, liệu có phải là cửa truyền tống?
Đại điện này giống như 1 lối đi rộng lớn, nhìn không thấy điểm dừng. Trong đại điện trống trải, tiếng bước chân được phóng địa vô hạn, vang vọng không ngừng trong không gian.
Frey bỗng nhiên lôi Lâm Hoài lại, “Dừng lại, nơi này không thích hợp.”
Lâm Hoài không rõ nên ngẩng đầu nhìn Frey, ngoài ý muốn nhìn thấy vẻ mặt Frey nghiêm túc, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy? Có lẽ đi thêm chút nữa là được.”
“Cậu xem đằng sau.”
Lâm Hoài theo lời quay đầu nhìn lại, “Làm sao vậy, có cái gì đáng ——” lời còn chưa dứt đã nghẹn. Phía sau bọn họ, cảnh tượng chỗ vừa mới đi qua cư nhiên lại giống cảnh tượng trước mặt y như đúc, 1 lối đi không đầu không cuối! Theo lí thuyết lấy tốc độ của bọn họ thì hoàn toàn không có khả năng đi được quá xa.
“Sao lại thế này?” Lâm Hoài không thể lý giải.
“Chỉ sợ đây là không gian ma pháp trận, đem 2 đầu ra vào nhập thành 1, nói cách khác, nơi này đã hình thành 1 lối đi vòng tròn, có đi nữa cũng không có kết quả.” Frey trầm tĩnh nói.
Harvey không biết khi nào thì đến, đột nhiên xuất hiện giữa Lâm Hoài và Frey, một tay đặt trên vai Lâm Hoài, ánh mắt loan thành mảnh trăng khuyết, tán dương nói, “Không ngờ đội trưởng không chỉ có vũ kỹ cường đại mà ngay cả ma pháp trận cũng có nghiên cứu. Tôi càng ngày càng bội phục anh, không sớm đi làm quen thật là cực kì đáng tiếc mà.”
Frey bước qua 1 bên làm cho Harvey mất điểm tựa, dưới chân lại là băng trơn trượt, chật vật ngã ngồi xuống, ngay lập tức trên mặt băng xuất hiện 1 tầng rêu thật dày, Harvey đặt mông xuống thảm rêu mềm mại lại không muốn đứng dậy.
Harvey không hổ là thể chất Mộc linh trời sinh, phóng thích ma pháp đã đến độ tùy tâm sở dục, Lâm Hoài nhịn không được cảm thán một chút, có vài người trình độ thiên phú nghịch thiên như thế này thật khiến người ta khó chịu, “Anh có nhìn thấy những người khác hay không?”
Harvey nhún vai, tỏ vẻ không biết, “Không rõ lắm, tôi dùng mấy quyển trục truyền tống, trên trời trong nước dạo 1 vòng chán chê mới rơi xuống đất, ai biết mấy người khác như thế nào. Thật vất vả mới tìm được cung điện này, vừa đi vào liền nhìn thấy 2 người.” Gia thế của gã không tầm thường, trên người tự nhiên cũng không thiếu bảo bối, mấy cái quyển trục dùng 1 lúc mà 1 chút đau lòng cũng không có.
Frey không có hứng thú nghe gã ta kể về hành trình du lịch mạo hiểm của mình, hỏi luôn, “Nơi đây là chỗ nào, đừng có giả ngu, tôi nhìn ra được cậu có biết.”
Harvey vốn định bốc phét 1 hồi, nhìn lại ánh mắt Frey mang 3 phần ý cười quỷ dị liền nghiêm mặt nói: “Pháp thần điện. Trên đại lục chỉ có 1 vị Pháp thần, truyền thuyết nói rằng cung điện của ngài nằm ở nơi lạnh lẽo nhất của đại lục, dùn băng cứng ở đó trong 1 đêm xây nên. “
“Nơi này là 1 khối không gian ma pháp trận, cho dù là Pháp thánh cũng không có khả năng tạo ra được, chúng ta thật sự có thể đang ở Pháp thần điện.” Frey từng kiến thức qua sự lợi hại của  Pháp thánh, lần trải nghiệm đó qua đã lâu nhưng ký ức hãy còn mới mẻ, tuy cùng là không gian ma pháp trận nhưng trình độ thực sự khác nhau quá xa, có thể Harvey nói không sai.
Lâm Hoài nghe được lời Frey, đột nhiên nghĩ đến không gian, nghĩ đến ếch thông minh, vội vàng muốn xác nhận 1 chuyện, hỏi Harvey: “Anh nói coi vị Pháp thần kia thuộc hệ gì?”
“Là hệ Không gian.” Harvey trả lời, “Tuy nói ma pháp sư hệ không gian số lượng không phải là ít đến đáng thương nhưng mà vị Pháp thần duy nhất cư nhiên lại là ma pháp sư hệ không gian, điều này làm cho nhóm ma pháp sư phong hoả hệ vẫn ỷ vào số lượng đông đảo nhất buồn bực rất nhiều năm. Ngẫm lại liền thấy giận.” Harvey nhu nhu cái mũi, khẽ hừ một tiếng.
Đều là không gian, có liên hệ gì không đây?
[Đi bên trái, đừng lên tiếng] Lâm Hoài lại nghe được giọng nói thần bí giống như trên Hoang nguyên, nhỏ nhẹ ngay bên tai. Lâm Hoài xoay người nhìn Frey cùng Harvey, bọn họ còn đang thật sự khảo sát tình huống, hi vọng có thể nhìn ra sơ hở của ma pháp trận hòng tìm được cách ra ngoài, không có dấu hiệu nào là đã nghe được thanh âm dị thường.
Lâm Hoài theo lời đi sang trái 2 bước, trong hư không giống như tồn tại 1 cánh cửa vô hình, 2 bước này của Lâm Hoài khiến cho chính cậu chậm rãi biến mất trong hư vô —— tay Frey bỗng nhiên run lên, trái tim nhảy lên, xoay người lại vừa lúc nhìn thấy Lâm Hoài bị 1 thứ gì đó không rõ cắn nuốt, chấn động hô một tiếng: “Luxi!” Lời còn chưa dứt đã bay nhanh tới chỗ Lâm Hoài biến mất, nơi đó cư nhiên 1 chút dao động ma pháp cũng không có!
Bước qua cánh cổng này, tầm mắt nhất thời rộng mở trong sáng.
Trong chốc lát, Lâm Hoài thậm chí có ảo giác, tựa hồ trở lại quang cảnh năm đó lần đầu tiên bước vào không gian. Bầu trời trắng thuần, nhà gỗ nhỏ, hồ nước, bờ ruộng —— xa lạ mà quen thuộc, chính là bộ dáng trống trải ban đầu mà không phải bộ dáng tươi tốt náo nhiệt như bây giờ. (a pháp thần không chăm lo ổ của mình ak =)) )
Bây giờ không phải là lúc sầu não, Lâm Hoài khó hiểu dạo quanh 1 vòng, chỉ có 1 mình cậu là cái chuyện gì đây, chẳng nhẽ phải nói ra suy nghĩ của mình sao? Lâm Hoài thanh cổ họng, lớn tiếng kêu với không khí, “Ếch thông minh, là mày phải không? Đúng thì đáp lại tao 1 tiếng đi!”
Bên hồ bỗng nhiên xuất hiện một người, nghe vậy bật cười ra tiếng, “Ếch thông minh? 1 cái tên kì quái, cậu vẫn gọi như vậy sao?”
Lâm Hoài nhìn thấy một người mặc trường bào xanh nhạt, tư thái tùy ý ngồi trên tảng đá bên hồ, có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh phục hồi lại tinh thần, nghe người đó nói như vậy thì có chút xấu hổ, cậu vẫn luôn lười đặt tên chính thức cho mấy động vật nhỏ, lúc gọi tên trong lòng hay có thói dùng danh hiệu, “Cũng chỉ là 1 cái tên gọi thôi mà. Tôi còn chưa hỏi anh là ai vậy?”
Người nọ vẫn cười, y có khuôn mặt rất đẹp, bộ dáng ôn nhuận như nước, cười rộ lên giống như 1 bức tranh xinh đẹp, “Ta đương nhiên là người gọi cậu tới đây a.”
Điều này không phải lầ vô nghĩa sao, nghe tiếng 1 chút là biết liền à. Lâm Hoài bất đắc dĩ nghĩ. Đành phải đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Anh cùng ếch thông minh có quan hệ gì, có vẻ đối với cái tên này có hứng thú quá vậy?”
Người nọ nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Đại khái là cùng một quan hệ đi.”
Lâm Hoài 囧 .
Con ếhc thông minh mà cậu đặt tên vớ vẩn lâu nay lại là người, điều này cậu nhận thế nào a. Cậu chỉ biết ma thú cấp 10 có thể tiến hoá biến thành hình người, nhưng đó chỉ là truyền thuyết, dù sao thì ma thú cấp 10 số lượng quá ít, còn có thể tiếp tục tiến hóa lên chính là vô cùng hiếm có. Hay là ếch thông minh kỳ thật là ma thú cấp 10, mà đây là nhân hình của nó?
“Trước tự giới thiệu một chút, ta gọi là Curtis Winzer.”
Curtis nhìn thấy Lâm Hoài biểu tình khó hiểu biết ngay cậu lại đang suy nghĩ mấy cái quỉ dị gì, liền lên tiếng đánh gãy Lâm Hoài thần du: “Đừng có miên man suy nghĩ nữa.”
Lâm Hoài tuy rằng chưa từng nghe qua tên này, nhưng đem trước sau xâu chuỗi lại, trong lòng mơ hồ hiện lên 1 dự đoán kinh người, “Chẳng lẽ ngài là Pháp thần?”
Curtis ngây ra một lúc, lại nhẹ giọng cười rộ lên: “Thật lâu không nghe xưng hô như vậy rồi, cậu vừa thốt lên thực sự có chút hoài niệm nha. Không sai, ta từng là Pháp thần.”
“Từng?”
“Sau lại thành ếch xanh nhỏ a, cậu không phải không biết—— ếch thông minh đó?” Curtis biểu tình trịnh trọng.
Lâm Hoài quay đầu, hết chỗ nói rồi. Đầu y không hỏng chỗ nào chứ, lại còn rống ra cái tên ngớ ngẩn như vậy chứ? Thế mà lại là Pháp thần a Pháp thần!
“Đúng rồi, ngài tìm tôi là về chuyện không gian sao?” Lâm Hoài nhanh chóng tìm về trọng điểm. Cậu đột nhiên biến mất tới chỗ này, tình huống bên ngoài lại không rõ ràng lắm, không biết bọn Frey có đang vội vã tìm cậu hay không.
“Không gian này là lúc ta ở thời kì Pháp thần toàn thịnh sáng tạo ra, cũng là thứ trình độ cao nhất ta từng làm. Sau gặp biến cố, một thân tu vi bị hủy hơn phân nửa, linh hồn suýt nữa tứ phân ngũ liệt, may mắn linh hồn nhập vào ếch xanh nhỏ mới có thể còn sống.” Curtis mặt không chút thay đổi nói.
Nghe y một phen giọng điệu nhẹ nhàng, Lâm Hoài cũng là kinh hồn táng đảm. Là gặp được chuyện gì mà lại khiến 1 Pháp thần chật vật đến thế này!
“Lúc ấy chế tác không gian này cũng mất một phen công phu. Khi gặp nạn ta đã đem chút tâm lực cuối cùng dời không gian thần khí đến mảnh địa lục kia của cậu, ở đó tạm thời thoát hiểm, cũng không nghĩ tới sẽ có cơ hội trở về. Ta có ý nghĩ muốn trở lại Pháp thần điện, cho nên lúc ấy ở ma thú sơn mạch khi tấm bia đá phong ấn bị mở ra, biết rõ cậu muốn tránh nạn lại không cho cậu tiến vào không gian. Thật xin lỗi, ta thật sự cần phải trở về —— lúc ấy thân thể đã mất, chỉ có chỗ này là thích hợp nhất để ta dưỡng thương.” Curtis giải thích, cuối cùng nói, “Hiện tại ta đem không gian giao cho cậu, hi vọng cậu bảo quản cho tốt.”
“Đây là vũ khí trân quí nhất của ngài mà.” Vô công không hưởng lộc, cậu có làm được cái gì đâu lại nhận không gian 1 cách thoải mái vậy chứ.
Curtis cười nói: “Cậu giúp ta 1 việc lớn như vậy, đưa cậu vài thứ hẳn là điều nên làm, không gian này cũng có 1 chút kí ức ta không muốn hồi tưởng, cho dù giữ lại cũng chỉ lãng phí. Huống chi ta đến chỗ các cậu lâu như vậy mà chỉ có mình cậu có thể đi vào, điều này coi như là duyên phận đi. Ta sẽ đem ít hạn chế cuối cùng trong không gian giải trừ để cậu có thể trở thành chủ nhân chân chính của nó.”
Đã nói đến nước này rồi thì Lâm Hoài cũng không tiện chối từ, không gian đối với cậu chính là bùa hộ mệnh cuối cùng.
“Vậy ngài —— ngài muốn ở lại Pháp Thần Điện sao?” Lâm Hoài hỏi.
Curtis gật đầu, “Nơi này là nhà của ta. Về sau tu vi khôi phục rồi lại đi tìm cậu hãy nói, nhưng lúc ấy đừng không biết ta a.”
“Làm sao có thể, đưa tôi 1 thứ cực kì quan trọng như vậy làm sao có khả năng quên chứ.” Lâm Hoài cười nói, “Bất quá nếu nơi này là trong không gian thì đống hoa cỏ cây cối đâu hết rồi vậy?”
“Năng lực không đủ, nếu ta còn ở cảnh giới Pháp thần thì chỉ cần vận dụng chút thủ đoạn nhỏ điều động thời gian trong không gian.” Curtis huy tay áo, không gian lập tức biến đổi lớn, hạt giống dưới đất lấy rốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mà phát triển, nháy mắt mà cứ như trôi qua đã nhiều năm.
Lâm Hoài bình tĩnh, thì ra mấy thứ hoa thảo này vẫn còn, chính mình chăm sóc lâu như vậy mà tự nhiên biến mất có chút đáng tiếc.
“Ta đã đem cửa truyền tống che lại, như thế này thì khi các cậu đứng ở chính điện, ta sẽ đưa các cậu trở vê.”
“Như vậy là tốt nhất .” Lâm Hoài gật đầu, dưới chân có cái gì đang không ngừng cọ qua cọ lại, là chuột kiên cường. Con chuột này uể oải kêu không ngừng, giống như sinh bệnh. Lâm Hoài đem chuột kiên cường ôm trong lòng bàn tay, chuột con cọ cọ đầu vào tay cậu. Lâm Hoài nhớ tới lúc Curtis là ếch có quan hệ rất tốt với chuột kiên cường, “Vậy có muốn giữ lại nó hay không?”
Chuột kiên cường lập tức mở to đôi mắt nai ngập nước, đầy chờ mong nhìn Curtis, 1 chút cũng không thấy bộ dáng suy yếu mới rồi.
Curtis nhìn chuột kiên cường, trong ánh mắt hơn vài phần buồn bã: “Không cần, cậu nuôi đi.”
Lâm Hoài kinh ngạc.
Curtis không có ý giải thích chỉ nói: “Không gian giờ đã là của cậu, vận dụng cho tốt đi, có lẽ có thể phát hiện ra 1 ít công năng mà ngay cả ta cũng không biết.”
Lâm Hoài cảm thấy chính mình bị đẩy khẽ một cái, liền ra đến bên ngoài không gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.