Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 586: Quái đại thúc Cơ Động.





Cũng không quá nhiều thời gian, Mạt Nhi vừa rời đi không lâu đã bị gọi trở lại. Nàng hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, không khỏi nhìn về phía cha mình với bộ dáng tức giận. Hiển nhiên nàng bất mãn với việc phụ thân đã không thu thập cái tên nam nhân đã khi dễ mình.
Thiểm Lôi thấy nữ nhi, trong mắt hiện ra vẻ do dự trong chốc lát. Nhưng hắn có thể trở thành một thành viên trọng yếu của tổ chức Phản kháng Thiên Cơ thì tâm chí cũng tương đối trầm ổn. Hắn hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói:
- Mạt Nhi, chút nữa con hãy đi với vị tiên sinh này. Trong khoảng thời gian sắp tới, con phải nghe theo lệnh hắn đó. À, bằng hữu, ta còn chưa biết tên của ngươi.
Câu sau cùng là hỏi Cơ Động.
Cơ Động không thèm để ý Mạt Nhi đang giật mình kích động, lạnh nhạt nói:
- Ta tên là Cơ Động.
Lúc này Mạt Nhi mới tỉnh táo lại:
- Ba ba, ba mới nói cái gì?
Thiểm Lôi trầm giọng nói:
- Ta nói từ bây giờ, ngươi hãy đi theo Cơ Động tiên sinh và làm theo mệnh lệnh của hắn. Nghe rõ chưa?
Mạt Nhi kích động đến nỗi đôi môi mọng đỏ cũng run lên:
- Ba ba, ba không cần Mạt Nhi nữa rồi hay sao?

Thiểm Lôi cố nén tâm tình đang xao động, ôn nhu nói:
- Mạt Nhi nghe lời, đây cũng là vì tổ chức. Con đi theo đám người Cơ Động tiên sinh cũng chính là người kiểm chứng tốt nhất của chúng ta đối với hành động vĩ đại của bọn họ.
“Oa oa”, Mạt Nhi khóc to lên. Với sự thông minh của nàng thì sao không nhận ra phụ thân muốn đem mình làm con tin giao cho Cơ Động được chứ?!
- Ba ba xấu, không còn thương Mạt Nhi nữa rồi.
Nàng vừa khóc vừa bỏ chạy.
Thiểm Lôi vội vàng đuổi theo nữ nhi, ánh mắt của hắn trở nên nghiêm nghị, trầm giọng quát:
- Mạt Nhi, con phải đi. Cơ Động tiên sinh là do con mang đến cho nên đây sẽ là trách nhiệm của con. Nếu như con không đi, hậu quả như thế nào thì con cũng biết rồi đấy!
Thấy Mạt Nhi khóc nức nở nhìn mình, trong mắt Thiểm Lôi không khỏi hiện lên thần sắc đau lòng. Lão nhẹ nhàng lau nước nơi khóe mắt của nữ nhi.
- Mạt Nhi ngoan, vì tổ chức, vì mọi người, b aba không thể không bảo con đi được. Đám người Cơ Động tiên sinh đi đến Hắc Ám đại lục chúng ta với mục tiêu vĩ đại. Để cho hắn tin tưởng chúng ta sẽ không tiết lộ hành tung của hắn, chúng ta nhất định phải thể hiện thành ý của mình. Nếu không thì nơi đây chắc chắn sẽ không còn ai sống sót. Hắn là Quang Minh Thiên Can Thánh Đồ, lại là Thánh Vương, đó chính là cường giả có cùng cấp bậc với Chung Cực Binh Khí, Lý Vĩnh Hạo. Tu vi của hắn cũng không phải cấp sáu mươi sáu như con nói mà là cấp tám mươi tám đó. Nếu như hắn muốn thì chỉ sợ trong nháy mắt, tất cả những người ở nơi này sẽ không còn ai sống sót nữa. Không chỉ có vậy, hắn xuất hiện đã đem đến hy vọng cho tổ chức của chúng ta. Cho nên, bất kể vì lý do gì thì con đều phải đi theo hắn, đây chính là sợi dây để chúng ta hợp tác. Ba ba biết làm như vậy thì con sẽ phải chịu ủy khuất rất lớn nhưng ta không còn cách nào khác. Mạt Nhi à, ta tin Cơ Động tiên sinh sẽ không làm điều gì bất lợi với con, mà khi ở bên cạnh hắn, con sẽ có thể học được rất nhiều thứ. Chờ khi chúng ta có thể chiếm được lòng tin của họ thì việc ba ba làm đầu tiên là đón con về. Được không nào?
Mạt Nhi vốn cực kỳ hiểu chuyện, từ nhỏ đi theo phụ thân, mười lăm tuổi đã được phái ra bên ngoài làm công việc trinh sát ở các tửu điếm, so sánh với các bạn cùng trang lứa thì thành thục hơn rất nhiều. Khi nghe phụ thân giải thích thì cơn giận nhanh chóng tiêu tan, nàng nhìn ánh mắt phụ thân tràn đầy vẻ không nỡ, lòng nàng nhất thời mềm xuống. Nàng lớn lên dưới sự chăm sóc bảo bọc của phụ thân nên nàng biết ba ba sẽ không làm tổn thương nàng. Tiếng khóc đã nhỏ đi rất nhiều, nàng hung hãn liếc xéo về phía Cơ Động rồi mới gật đầu với phụ thân.
Lúc này Thiểm Lôi mới thở phào nhẹ nhõm, kéo Mạt Nhi trở về vị trí lúc trước, hắn thành khẩn nói với Cơ Động:
- Tự đáy lòng ta hy vọng sự hợp tác của chúng ta có thể thành công. Cơ Động tiên sinh, tiểu nữ của ta được cưng chiều nên sinh hư, kính xin ngài tha thứ cho nó. Ta chỉ có một nữ nhi này, mong rằng ngài có thể giúp ta chiếu cố cho nó.
Vừa nói hắn vừa thi lễ thật sâu với Cơ Động.
Nhìn phụ tử tình thâm, trong lòng Cơ Động cũng có chút không đành lòng. Tuy nhiên bây giờ hắn làm việc không phải chỉ vì hắn mà còn là vì toàn bộ Thiên Can Thánh Đồ, bởi thế hắn không thể để tình cảm của bản thân mà ảnh hưởng đến lợi ích của toàn đội. Hắn gật đầu với Thiểm Lôi rồi nói:
- Yên tâm, trừ phi cả đoàn chúng tôi bị diệt, nếu không nàng nhất định sẽ được an toàn. Mạt Nhi cô nương, đi theo ta!
Vừa nói, Cơ Động đã xoay người đi ra ngoài. Mạt Nhi lau nước mắt trên mặt, bộ dáng đã quật cường trở lại phần nào, chậm rãi đi theo sau Cơ Động.
- Chờ một chút.
Thiểm Lôi nhanh chóng đuổi theo Cơ Động rồi lấy một thứ ra từ trữ vật ma khí của mình.
- Tất cả mọi nơi đều không có bán bản đồ của Hắc Ám thần miếu, có thứ này thì hẳn ngươi sẽ đỡ vất vả hơn một chút. Vì tấm bản đồ này, tổ chức của chúng tôi đã bỏ ra hơn trăm tính mạng và mấy chục năm trời thăm dò, đến nay cơ bản đã hoàn thành. Ít nhất thì cũng có ghi chép về bên ngoài Hắc Ám thần miếu, phương vị và một số địa phương đặc thì đều được đánh dấu rõ ràng.”
Vật mà Thiểm Lôi đưa cho Cơ Động là một bản đồ bằng da dê rám nắng, đã được xử lý đặc thù nên có thể trăm năm không hư.
Nhận lấy bản đồ, sắc mặt Cơ Động rõ ràng nhu hòa hơn nhiều. Hắn biết đây là Thiểm Lôi thể hiện thành ý của hắn, có tấm bản đồ này thì quả thật bọn họ đỡ mất công sức rất nhiều. Đây cũng chính là một trong những lý do Cơ Động cần người của tổ chức Phản kháng Thiên Cơ trợ giúp.
Cất xong bản đồ, Cơ Động mới xoay người đi tiếp. Mạt Nhi hôn phụ thân một cái rồi mới dứt khoát đi theo sau. Những ma sư ở bên cạnh cứ nhấp nhổm muốn nói lại thôi, đồng thời bị ánh mắt nghiêm nghị của Thiểm Lôi ngăn cản cho nên cũng không thốt lên lời nào. Cơ hội như vậy, tổ chức của bọn họ không thể bỏ qua được.
Mạt Nhi cắn môi đi theo sau Cơ Động, nếu ánh mắt của nàng có thể xuyên qua thánh cấp thân thể thì e rằng Cơ Động sớm đã bị đâm xuyên trăm ngàn lỗ. Đáng tiếc, năng lực như thế thì ngay của Hắc Ám Thiên Cơ cũng không thể có được. Chỉ là cảm xúc của Mạt Nhi nhanh chóng bị sự tò mò thay thế. Địa đạo này tối đen như mực, hơn nữa rất nhiều ngã rẽ, lối đi ra cũng không phải con đường vào lúc trước. Thế mà Cơ Động lại đi với tốc độ cực nhanh, căn bản không có do dự tại bất kỳ ngã rẽ nào, hơn nữa hắn đi rất chính xác. Một lát sau đã ra tới đáy giếng lúc đi vào.
Cơ Động dừng lại ở trước thạch bích:
- Là ngươi mở ra hay ta tự phá ra?
Hắn vẫn không hề quay lại, nói.
Mạt Nhi tức giận hừ lên, rồi đến bên thạch bích ấn xuống, một chuỗi tiếng “trát trát” vang lên. Cửa đá trước mặt được mở ra, thân hình Cơ Động lóe lên trơn tuột như cá đi ra ngoài. Hắn bay dần lên khỏi giếng, xung quanh sáng ngời, trong nháy mắt lại thấy ánh mặt trời.
Mạt Nhi không thể làm được như Cơ Động, nàng phải bò từ từ, khi cái đầu lộ ra ngoài, nàng hung hăng trợn mắt nhìn Cơ Động, rồi mới tung mình nhảy ra.
Cơ Động căn bản chẳng hề để ý đến, một lời cũng không nói liền bước đi tiếp. Lúc Mạt Nhi rời đi cũng đã mặt trang phục ngụy trang vào. Tiểu nha đầu này không hề vì tâm tình của mình mà buông lỏng sự cảnh giác.
Bọn họ đi chưa được mấy bước, Mạt Nhi liền giật mình khi thấy các Thiên Can Thánh Đồ gặp lúc ở tiểu điếm từ bốn phương tám hướng trên đường phố tụ tập lại đây, cùng Cơ Động hội họp một chỗ.
Nàng không khỏi mê muội. Lúc trước nàng tự nhận mình đưa Cơ Động đến đây là đã cẩn thận lắm rồi, hơn nữa luôn quan sát động tĩnh xung quanh cũng không phát hiện một chút gì. Thế nhưng tình hình lúc này đã nói cho nàng biết, người ta căn bản đều theo tới đây hết cả rồi. Hơn nữa từ vị trí của các Thiên Can Thánh Đồ là có thể nhìn ra bọn họ vừa bao vậy cả khu nhà dân này. Quả thực đúng như lời phụ thân nói, chỉ cần không hợp thì phân bộ tổ chức ở đây sẽ toàn quân bị diệt. Với thủ đoạn của những người này, chỉ sợ ngay cả một chút dấu vết cũng sẽ không lưu lại.
Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy lạnh cả người. Nghĩ lại lúc nãy phụ thân có nói, tên vô lại Cơ Động kia có tu vi cấp tám mươi tám chứ không phải cấp sáu mươi sáu, lòng nàng càng thấp thỏm hơn. Chẳng lẽ người này cũng hóa trang giống như ta? Bề ngoài trông trẻ tuổi chứ thực tế đã bảy tám mươi tuổi?
Tất nhiên Cơ Động sẽ không đi quản trong lòng Mạt Nhi đang suy đoán cái gì, hắn chỉ gật đầu với đồng bạn. Mặc dù lúc trước hắn một mình xâm nhập nhưng vẫn dùng linh hồn lực liên lạc kể lại tình huống bên trong. Tuy linh hồn của hắn yếu hơn so hai vị Thiên Cơ một chút nhưng cũng có tu vi Thánh cấp Trung giai, nên việc liên lạc với đồng bọn ở trong thành này cũng dễ dàng. Thậm chí không cần hắn thuật lại quá trình mình đã gặp phải, lúc trước ở mật thất dưới đất xảy ra chuyện gì thì hắn đều đã sử dụng linh hồn lực kể lại trực tiếp rồi.
Cơ Động nói với mọi người:
- Chúng ta lên đường thôi, trực tiếp ra khỏi thành.
Nói tới đây, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Mạt Nhi, trong lòng do dự nên để cho ai mang theo tiểu nha đầu này.
Mạt Nhi là nữ hài tử cho nên tất nhiên sẽ giao cho nữ Thánh Đồ. Người đầu tiên hắn phủ quyết là A Kim và Miểu Miểu. Với tính cách lạnh lùng của A Kim, sợ rằng khi Mạt Nhi chọc giận nàng ta, nàng ta sẽ hạ thủ không lưu tình. Về minh chủ Ma Minh - Miểu Miểu thì khỏi phải nghĩ thêm. Mạt Nhi cũng đủ khó nhằn rồi, nếu học thêm ở vị ma nữ này chút gì thì chắc mình đau đầu chết mất. Vì phần Đỗ Hinh Nhi, mặt dù tuổi không nhỏ nhưng nàng lại có tính trẻ con quá, Mạt Nhi là một nha đầu tinh quái, sẽ moi móc được thông tin dễ dàng. Lam Bảo Nhi cũng thích hợp nhưng Cơ Động vẫn luôn có cảm giác mắc nợ với nàng nên chưa bao giờ yêu cầu nàng làm điều gì cả. Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có Tư Tuyền là thích hợp nhất. Dĩ nhiên hắn cũng mắc nợ với Trần Tư Tuyền, hơn nữa là nợ rất nhiều mà hắn lại tự nhận là không thể trả nổi. Nhưng bởi nợ nhiều không lo, rận nhiều không cắn, nên hắn chẳng ngại gì cả. Mà Trần Tư Tuyền trước giờ cũng chưa hề để hắn thất vọng lần nào.
Nghĩ tới đây, hắn nói với Trần Tư Tuyền:
- Tư Tuyền, nàng chăm sóc bảo vệ nha đầu này giùm ta nha.
Nói xong, hắn liền xoay người đi ra ngoài thành, các Thiên Can Thánh Đồ rối rít đuổi theo.
Trần Tư Tuyền khẽ mỉm cười, gật đầu với hắn. Chỉ là khi Cơ Động nhìn thấy ánh mắt mang theo vài phần u oán của nàng, tâm thần hắn không khỏi run rẩy, vội vàng dùng gai nhọn của Thần Hỏa Thánh Vương Giáp đâm vào mình mới ổn định lại được.
Trần Tư Tuyền đi tới cạnh Mạt Nhi, kéo tay nàng nói:
- Chúng ta đi thôi!
Mạt Nhi bị Trần Tư Tuyền kéo lại không hề phản đối. Trong đám người, nàng thống hận nhất đương nhiên là Cơ Động. Mà người làm nàng cảm thấy hứng thú nhất chính là Trần Tư Tuyền. Cho tới giờ nàng không nghĩ tới lại có một nữ nhân hoàn mỹ đến như thế.
- Tỷ tỷ, tên của tỷ là Tư Tuyền à?

Mạt Nhi tò mò hỏi Trần Tư Tuyền.
- Ừm, ta tên là Trần Tư Tuyền, Ất Mộc thuộc tính.
Mạt Nhi cười hì hì, tâm tình của nàng tựa như đã hoàn toàn khôi phục bình thường.
- Đi theo tỷ tỷ tốt hơn đi theo vị đại thúc kia rất nhiều.
Cơ Động đi trước nghe vậy, chân lảo đảo suýt ngã. Tuy vậy hắn không muốn so đo với nha đầu này mà tiếp tục đi tới. Hắn tự mình an ủi rằng tuổi đời hai thế giới cộng lại cũng coi như là thúc thúc của nàng ta được rồi.
Các Thiên Can Thánh Đồ cố nén cười, Miểu Miểu lại nghiêng đầu nhìn Trần Tư Tuyền mà bày ra khẩu âm “đại thúc” làm Trần Tư Tuyền cũng phải cười to. Cơ Động của mình lần đầu bị gọi là đại thúc mà. Hi hi.
Rất nhanh, mọi người đã ra khỏi thành. Cơ Động mở tấm bàn đồ mua được rồi xác định phương hướng một chút, sau đó gật đầu với đồng bạn. Trần Tư Tuyền mang theo Mạt Nhi, mọi người liền triển khai thân hình bay đi.
Mạt Nhi chỉ cảm thấy Trần Tư Tuyền kéo tay mình, truyền đến một cỗ ma lực nhu hòa rồi ngay sau đó thân thể nàng đã cách không bay lên, giống như sức hút của trái đất đã mất đi tác dụng vậy. Hơn nữa ma lực nhu hòa bao trùm của thân thể của mình, tuy cảnh vật nhanh chóng trôi qua nhưng lại không hề cảm giác gió mạnh thổi đến.
Thì ra vị tỷ tỷ xinh đẹp này cũng lợi hại như thế! Mạt Nhi quay đầu nhìn Trần Tư Tuyền, mặt dù nàng đã đeo khăn che mặt lại nhưng dáng điệu tà áo phấp phới vẫn làm cho một nữ nhân như nàng cũng phải say mê như cũ, trong lòng không khỏi oán thầm: “Cái vị quái đại thúc kia thật là có phúc, được vị tỷ tỷ xinh đẹp như thế này yêu mến”.
Nghĩ tới đó, Mạt Nhi không nhịn được ngẩng đầu hỏi Trần Tư Tuyền:
- Tỷ tỷ, tỷ đẹp như vậy sao lại coi trọng quái đại thúc kia? Hắn xấu trai như vậy, người lại hôi thối xấu xa, làm sao xứng với tỷ được chứ?
Cơ Động bay phía trước, da mặt nhất thời đông cứng lại. Gọi đại thúc thì cứ gọi đi, ta không nói gì. Sao tự nhiên một lát sau ta đã biến thành quái đại thúc rồi?
Trần Tư Tuyền cũng bị câu hỏi của Mạt Nhi làm cho bật cười:
- Nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Cơ Động có những ưu điểm mà muội không nhìn thấy đó thôi.
Mạt Nhi ngây thơ nói:
- Nói như vậy thì tỷ tỷ cũng cảm thấy diện mạo của hắn không xứng với tỷ?
Trần Tư Tuyền sững sờ một chút, lúc này mới cảm giác được mình đang bị tiểu nha đầu này tính kế. Rõ ràng nàng ta đang khích bác ly gián, hơn nữa làm rất tự nhiên, thật không thẹn với lời bình của Cơ Động là một nha đầu tinh quái mà. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu nói:
-Là ta không xứng với hắn!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.